Phương sĩ mắt lé quay lại.
Sống sót sau tai nạn, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ông ta thề, nhảy cương truy sát chính là tình cảnh hung hiểm nhất mà ông ta gặp phải từ khi hành tẩu giang hồ đến nay.
May mắn là vận khí đủ tốt, lại có thêm hai tên đần của Kim Quang Tự cùng Lăng Vân Quan chạy đến thay ông ta cản lại, mới có thể coi là thoát mạng được.
Sau khi trấn định lại, phương sĩ đột nhiên phát hiện, khi ông ta chạy trốn không thu lại tấm khăn hoàng phong kia, thất lạc ở cửa ra vào lò hỏa táng.
Cho nên ông ta vòng lại, mạo hiểm quay về.
Khăn hoàng phong là một trong những lá bài tẩy của y, đã sắp đạt đến pháp khí, không thể để mất được.
Vòng qua góc đường, phương sĩ mắt lé nhìn phòng thiêu thi một cái, lập tức nheo mắt, vội vàng nói với hai tên kiệu phu: “Dừng lại, dừng lại!”
“Nguyên Thanh thượng nhân dừng lại, Nguyên Thanh thượng nhân dừng lại!” Hai tên kiệu phu lại theo tiếng đồng thanh mở miệng.
“Suỵt suỵt”
Phương sĩ mắt lé sắc mặt đại biến, vội vàng cấm thanh.
Phương sĩ mắt lé dò xét phòng thiêu thi, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hiện tại phòng thiêu thi, ánh lửa rực sáng, không biết có chuyện gì xảy ra, cửa sắt lớn vốn đang mở rộng hiện giờ lại đóng chặt. Giống như là có người tiến vào, không biết là đang đốt xác hay là làm gì; lại giống như có người phóng hỏa, bởi vì hiện giờ ống khói trên nóc phòng đang bốc lên khói đen nghi ngút.
Chờ đợi trong phút chốc, phương sĩ mắt lé xác định, bên trong không phải phóng hoả, mà là đang đốt xác.
Bởi vì sau mỗi lần ánh lửa hơi hạ xuống, lại sẽ bùng cháy lên lần nữa, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng nhỏ dài đang đong đưa.
Điều này khiến ông ta càng thêm khó hiểu.
Lò hỏa táng vừa chết một đám người, thợ thiêu thi chính là sống sờ sờ bị nhảy cương lấy làm điểm tâm.
Ai sẽ chạy vào đây đốt xác chứ?
Hiện tại trong đầu ông ta xuất hiện dấu hỏi chấm liên tiếp.
Ai đang đốt?
Đốt cái gì?
Theo bản năng, phương sĩ mắt lé nhớ tới tồn tại kinh khủng miệng tụng “kinh văn” kia.
Khi thiêu thi đường đại chiến nhảy cương, phương sĩ mắt lé vụng trộm theo dõi tình hình đại khái từ chỗ xa.
Chi tiết không thấy rõ lắm, nhưng kinh văn dẫn động trời đêm trút xuống linh quang thì ông ta lại nhìn thấy rõ ràng.
Thi quái lông đen trực tiếp bị độ hoá, chỉ có ba con nhảy cương chạy trốn.
Có khi nào là ba con nhảy cương kia căn bản là không hề trốn thoát được, mà đã bị bắt lại, sau đó quay về lò hỏa táng này.
Đốt một lần nữa?
Phương sĩ mắt lé không biết mình có suy luận chính xác hay không, chỉ cảm thấy có khả năng này.
Bằng không ai lại chạy tới lò hỏa táng âm trầm kinh khủng này cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, phương sĩ mắt lé không biết mình có nên tiếp tục tiến lên phía trước hay không.
Chần chờ một hồi lâu, không thấy có điều gì dị thường, ông ta quyết định tiếp tục, khăn hoàng phong sử dụng cực kỳ tốt trong thực chiến, quay đầu trùm một cái, địch nhân muốn trốn cũng không thoát.
“Nghe mệnh lệnh ta, đi lên phía trước, không được phát ra âm thanh nào.” Phương sĩ mắt lé nhỏ giọng hạ lệnh, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Nếu như có tình huống gì, ta bảo các ngươi chạy, các ngươi nhanh chóng chạy đi.”
Hai tên kiệu phu dường như đã tìm về trạng thái, nghe lệnh chậm rãi tiến lên phía trước, rón ra rón rén, như là kẻ gian.
Phương sĩ mắt lé đi một bước nhìn ba bước, chầm chậm đi tới cửa ra vào lò hỏa táng.
Cẩn thận nhìn qua một vòng, trong lòng liền hơi trầm xuống.
Khăn hoàng phong trên mặt đất đã biến mất, cũng không cảm ứng được khí tức.
Có lẽ là đánh mất, nhưng khả năng lớn hơn chính là đã bị người bên trong nhặt đi.
Cái thứ kia là dùng lông bụng cẩm mao thử bện thành, xuất từ Hôi gia ở đông bắc, cực kỳ có linh khí, người có thực lực mạnh một chút chỉ cần vừa thấy là đã có thể nhìn ra lạ thường.
Dừng trong chốc lát, bên trong phòng thiêu thi vẫn không có phản ứng nào khác, dũng khí của phương sĩ mắt lé tăng thêm một chút, vội vàng chỉ huy hai tên kiệu phu hạ kiệu.
Hai tên kiệu phu nghe lệnh, nhẹ tay nhẹ chân buông cỗ kiệu xuống.
Phương sĩ mắt lé lại quan sát một hồi, thấy trong phòng vẫn không có phản ứng gì, liền nghiêng người chuẩn bị xuống kiệu.
“Khụ khụ”
Nhưng vào lúc này, phía trên phòng thiêu thi lại đột nhiên truyền ra một tiếng ho.
Phương sĩ mắt lé ngẩng đầu nhanh như chớp, chỉ thấy có một người đứng thẳng ở trên nóc phòng thiêu thi không biết từ khi nào, nghiêng đầu đánh giá mình với dáng vẻ rất hứng thú.
Phương sĩ mắt lé cả kinh, bởi vì ông ta hoàn toàn không phát hiện ra được là phía trên có người.
Càng đáng sợ hơn là, nhảy cương đã khiến cho ông ta có bóng ma tâm lý, ban nãy bộ nhảy cương kia chính là nhảy từ ngay vị trí người nọ đang đứng xuống, cắt một binh sĩ thành từng mảnh.
Chính là những mảnh thi thể mọc đầy lông đen trên mặt đất lúc này.
“Chạy mau!!”
Phương sĩ mắt lé bị dọa thét to, vội vàng đập lên đòn khiêng kiệu.
Chắc chắn người này không phải là người bình thường, nói không chứng chính là vị xuất thủ nọ.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Hai tên kiệu phu trung thực thi hành mệnh lệnh, “bá” một tiếng liền đứng dậy, cấp tốc nâng bật kiệu lên, nhanh đến mức trực tiếp quăng phương sĩ lên giữa không trung.
Sau đó, phóng nhanh như gió!
Tốc độ kia, đó là cực kỳ nhanh.
Phương sĩ mắt lé còn chưa rơi xuống, bọn họ đã phóng ra xa hơn mười trượng, tiếng nói vọng lại: “Nguyên Thanh thượng nhân chạy mau, nguyên Thanh thượng nhân chạy mau!”
Đừng nói phương sĩ mắt lé, ngay cả Tần Hà đều thấy kinh ngạc.
Hay lắm, đây là cái thứ đồ chơi gì?
Chạy nhanh như vậy?
Điều khiển bằng giọng nói?
“Rầm” một tiếng, phương sĩ mắt lé đặt mông rơi trên mặt đất, lại nhìn về phía hai tên kiệu phu, lúc này cũng chỉ còn lại bóng lưng mơ hồ.
Khuôn mặt phương sĩ lúc này có bao nhiêu tái nhợt thì khỏi phải nói rồi, trong lòng có một vạn câu “ngu xuẩn” muốn mắng nhưng không dám mắng ra khỏi miệng.
Bởi vì ngay giây phút này, người đã nhảy xuống trên nóc nhà kia, đang nghiêng đầu nhìn từ trên cao xuống đánh giá ông ta, hỏi: “Ngươi chạy cái gì?”