“Mắc... mắc tiểu.”
Khuôn mặt phương sĩ mắt lé run rẩy, nặn ra ba chữ.
Người này nhảy từ trên nóc nhà xuống mà yên lặng không một tiếng động, tuyệt đối là cao thủ.
“Mắc tiểu?” Tần Hà nghi ngờ.
“Mắc tiểu.”
“Thật sự là mắc tiểu?”
“Thật sự mắc tiểu.”
“Vậy ngươi đi tiểu a, không đi tiểu được ta cắt cái chân kia của ngươi đi.”
“Hu” Tần Hà khoác Tú xuân đao lên vai, trừng mắt nhìn chằm chằm phương sĩ mắt lé.
Khuôn mặt phương sĩ mắt lé lập tức càng co rúm lại, vội vàng gật đầu nói: “Được, ta.. ta đi tiểu.”
Nói xong ông ta đứng dậy, đi đến góc tường bên cạnh, thấy Tần Hà vác đao cũng không đi theo sau, tròng mắt đảo một vòng, “sưu” một tiếng liền chạy trốn.
Tần Hà thấy vậy.
Ai ui?
Còn dám chạy?
Được rồi, ngày mưa rảnh rỗi đánh con trẻ.
....
Phương sĩ mắt lé tập tà tập tễnh nhưng lại chạy rất nhanh. Quay đầu liếc nhìn Tần Hà một cái, lại phát hiện Tần Hà vẫn đứng tại chỗ, chẳng hề đuổi theo, ngược lại còn mỉm cười với ông ta.
Lòng phương sĩ mắt lé căng lên, cực kỳ sợ Tần Hà thình lình đuổi theo cho ông ta một đao.
Cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay, khiến cho ông ta cảm thấy rùng mình.
Cũng không biết vị này thân mặc Phi Ngư phục rốt cuộc có phải là vị cao thủ Phi Ngư Vệ kia hay không, nhưng trong ấn tượng của ông ta hình như là không hề có người như vậy.
Ông ta chạy ra xa chừng sáu con đường mới vịn tường dừng lại.
Quay đầu lại nhìn, đối phương vẫn không có đuổi theo đến đây.
Ông ta không khỏi thở phào một hơi, xa như vậy rồi cũng không đuổi theo, chắc hẳn là đối phương đã buông tha cho mình.
Mạng lớn!
Đang thở hổn hển, phương sĩ mắt lé lại chợt phát hiện, ở trên đầu tường phía đối diện, hình như có một bóng người đang ngồi xổm.
Ông ta còn chưa lên tiếng, đã thấy bóng người kia đột nhiên lộ ra hai hàm răng trắng: “Chạy đi, sao lại không chạy tiếp vậy?”
“Cmn!”
Phương sĩ mắt lé lập tức bị doạ đến thét lên một cách quái dị, lại chạy trốn lần nữa.
Là người nọ, hắn vẫn đuổi đến!
Chạy một hồi, phương sĩ mắt lé lại chạy qua chừng tám con đường.
Đang định dừng lại quan sát, lại chợt thấy phía trước có một người đang đứng dựa tường, nhếch miệng cười cười với ông ta: “Tốc độ chưa đủ nhanh nha, ta lại đuổi kịp rồi.”
“A!”
Phương sĩ mắt lé đổ mồ hôi lạnh.
Vẫn là người kia.
Lại lần nữa nhanh chân chạy đi.
“Cố lên cố lên cố lên!”
Lần này Tần Hà không chỉ không thả, còn bước nhanh đuổi theo, đi bên cạnh phương sĩ mắt lé hô cổ vũ cho ông ta.
“Duy trì tiết tấu!”
“Đúng đúng đúng, chạy nhanh bước nhỏ, đừng chạy bước lớn.”
Phương sĩ mắt lé mặt mũi trắng bệch.
Tốc độ của người này vượt xa chính mình.
Phải mất mạng a!
May mà...
Chạy qua hai con đường, ông ta lại dừng lại lần nữa.
Phương sĩ mắt lé lao vào một ngõ nhỏ, nhìn phía trước phía sau không thấy người kia, liền vội vàng xoay người nhảy qua tường vây.
Ông ta xem như đã hiểu, chạy là không chạy thoát.
Nhất định phải trốn.
Trốn đi, không cho đối phương tìm được mình, mới có thể thoát hiểm.
Leo tường vây vào trong viện, phương sĩ mắt lé trông thấy một cái vại lớn, vội vàng chui vào trốn, còn đậy cả nắp vại lại.
Qua một hồi lâu, bên ngoài không có động tĩnh.
Ông ta không khỏi thở phào một hơi lần nữa.
Quả nhiên, trốn đi mới hữu dụng.
Nhưng rất nhanh, một luồng khói đột nhiên bay vào bên trong thông qua nắp vại, đồng thời cái vại lớn lạnh băng hình như đang nóng lên.
Bên ngoài có tiếng lốp bốp, giống như....Đốt! Lửa!
Phương sĩ mắt lé hoảng sợ, thò đầu ra xem xét.
Thật là! Củi rơm chất bên cạnh vại nước đã bốc cháy, người nọ còn đang chất thêm củi vào bên cạnh vại, bốn mắt nhìn nhau, người kia nhếch miệng nở nụ cười: “Như thế nào, có thấy ấm áp không?”
“A!”
Phương sĩ mắt lé đổ mồ hôi như mưa, lập tức bò lăn ra khỏi vại lớn, một lần nữa phóng đi.
Khoảng nửa canh giờ sau, phương sĩ mắt lé giống như chịu tội.
Chạy tán loạn khắp thành.
Bất kể ông ta chạy đến đâu, Tần Hà cũng có thể xuất hiện bất ngờ.
Bất kể ông ta trốn ở chỗ nào, Tần Hà cuối cùng cũng có thể tìm được ông ta.
Hơn nữa... Còn phóng hoả!!
Đáng thương phương sĩ mắt lé, bị đốt đến trên dưới toàn thân đều bốc khói, ngay cả lông mày cũng bị cháy xém.
Không thể trốn trên bờ.
Chỉ có thể trốn xuống dưới nước, trong nước không thể phóng hoả.
Cuối cùng, phương sĩ mắt lé cắn răng, nhảy xuống một cái giếng cổ, lặn xuống dưới.
Ông ta thề, đây là quyết định khiến hắn kinh sợ nhất, hối hận nhất.
Vừa mới trốn kỹ.
“Phù phù” một tiếng, một cái thùng gỗ liền rơi xuống nước, rất nhanh đã chìm xuống, hai đầu còn “tê tê” bắn ra tia lửa.
Đó là kíp nổ đang đốt cháy với tốc độ cực nhanh.
Phương sĩ mắt lé thấy vậy, mắt lập tức trợn trừng.
Thứ này ông ta đã từng thấy.
Phích lịch pháo dùng dưới nước của thuỷ quân Vận Hà!
Thuỷ lôi!
Thuỷ lôi chuyên dùng để đối phó với thuỷ yêu trong Vận Hà!
Thuỷ lôi có uy lực không hề thua kém với một kích toàn lực của cường giả nội kình đỉnh phong!
Không sai, cái tên gia súc Tần Hà này, lúc ở trên thuyền đã cảm thấy cái “pháo” lớn này rất thú vị, nên đã thuận tay lấy bảy, tám cái trên thuyền bỏ vào nách không gian.
Không nghĩ tới ở một nơi như vậy còn có đất dụng võ.
Khá lắm.
Cái giếng cổ này thẳng tuột từ trên xuống dưới, lớn bao nhiêu chứ?
Uy lực này...
Phương sĩ mắt lé bơi như điên lên trên, từng chiếc lông tơ đều dựng đứng.
Vừa mới nổi lên mặt nước.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, phương sĩ mắt lé cùng với sóng nước cực lớn trực tiếp bắn lên không trung, bịch một tiếng đập xuống đất, nhất thời trời đất quay cuồng, mắt nổi đom đóm.
Lắc đầu nhìn lại.
Người kia còn ôm một cái pháo trước ngực, còn đang chuẩn bị châm lửa.
“Phục rồi!!”
Phương sĩ mắt lé quỳ tại chỗ rạp đầu xuống đất, chắp tay trước ngực, hô lớn: “Cao nhân tha mạng! Tha mạng!”