Ông ta xem như đã rõ.
Người này chính là đang lấy mình làm trò đùa.
Nếu còn không xin tha, mệnh sắp bị chơi đến mất luôn rồi.
“Không chạy nữa?” Tần Hà luyến tiếc thu hồi “pháo đốt”.
Phương sĩ mắt lé căn bản là không dám ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng dập đầu, “Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, mạo phạm cao nhân, xin tha mạng, xin bỏ qua!”
“Được rồi, dưới đầu gối nam nhi là vàng, nếu ngươi đã chịu cầu xin ta, vậy thì tính mệnh này tạm thời gửi ở chỗ ta đây.”
“Tạ ơn cao nhân.”
“Ba vấn đề.”
“Xin cao nhân cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy.”
“Thứ nhất, ngươi là ai?”
“Tiểu nhân Tiền Vô Lượng, tự Nguyên Thanh, ở bên ngoài ta đều tự xưng là Nguyên Thanh Quan Chủ, nhưng mà ở trước mặt cao nhân, ta không dám tự xưng.”
“Quan chủ? Ngươi có đạo quan?”
“Có, cũng không có.”
“Nói như thế nào?”
“Trước khi xuất đạo tiểu nhân từng có một vị sư phụ quan chủ, nhưng thế đạo không tốt, toà quan kia ngoại trừ ta cùng sư phụ cũng chỉ còn lại có chuột, sau khi sư phụ qua đời, ta liền trở thành quan chủ.”
“Quan chỉ có một mình ngươi?”
“Lăn lộn giang hồ, bám cái danh doạ người.”
“Tốt a, vấn đề thứ hai.”
“Ngươi lén lén lút lút ở bên ngoài lò hỏa táng làm cái gì?”
“Ta... Ta đến tìm khăn Hoàng phong, ban nãy khi trấn hắc mao cương thi đã đánh rơi ở bên ngoài lò hỏa táng.” Phương sĩ mắt lé bàn giao rõ ràng toàn bộ, không dám nói dối dù chỉ một chút.
Bởi vì lúc này, Tần Hà đang nhìn chằm chằm vào ông ta, chỉ cần ánh mắt hơi thoáng qua một chút, tám chín phần mười sẽ bị phát hiện.
Ông ta không dám, trước mắt bảo mệnh là quan trọng nhất.
“Khăn Hoàng phong?”
“Là một tấm vải màu vàng.” Phương sĩ mắt lé đảo mắt một vòng, hỏi: “Cao nhân.. Ngài có trông thấy không?”
“Không có.” Tần Hà phủ nhận mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tay không run, cực kỳ dứt khoát, thuận miệng hỏi tiếp: “Vậy cái khăn Hoàng phong kia dùng để làm gì?”
Phương sĩ mắt lé: “.....”
“Trả lời.”
“Chính là... dùng để che mắt, thời điểm chiến đấu có thể chiếm được tiên cơ.” Khuôn mặt phương sĩ mắt lé run rẩy.
“Có chú ngữ không?” Tần Hà lại hỏi.
Phương sĩ mắt lé: “....”
“Trả lời.”
“Có.”
Mặt mũi phương sĩ mắt lé tràn đầy vẻ đau lòng, trong lòng có một vạn điều nghi ngờ, nhưng ông ta không dám hỏi a.
Sau đó dưới ánh mắt gần sát của Tần Hà, ông ta giao nộp ra chú ngữ.
Bởi vì ông ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng, gia hoả này sẽ lấy mặt của ông ta để thử chú ngữ.
Quả nhiên!
Ngay sau đó.
Tần Hà thật sự móc khăn Hoàng phong từ dưới nách ra!!
Sử dụng chú ngữ thu phóng mấy lần, lại cực kỳ yên tâm thoải mái thu về, còn đắc ý nói: “Nhìn cái gì, đây không phải cái tấm khăn kia của ngươi, tấm này của ta là đực, tấm kia của ngươi là cái, nó không giống nhau.”
“Vâng vâng vâng, không giống nhau, không giống nhau.”
Trong lòng phương sĩ mắt lé lập tức rỉ máu, đồng thời lại cảm thấy may mắn.
Lòng rỉ máu là bởi vì khăn Hoàng phong không còn, may mắn là ông ta không nói dối chú ngữ, bằng không e là mạng nhỏ liền khó giữ được.
“Một vấn đề cuối cùng.”
Tần Hà nhìn về phía phương sĩ mắt lé, hỏi: “Về những bộ hắc mao cương thi này, ngươi hiểu được bao nhiêu?”
“Hắc mao cương thi là do một tà tu gọi là Thiên Thi Quỷ Mẫu trong Luyện thi môn làm ra.” Chuyện không liên quan đến mình, phương sĩ mắt lé trả lời lại càng thêm rõ ràng mười mươi.
“Thiên Thi Quỷ Mẫu?” Tần Hà hơi hơi ngây ngẩn.
Cái danh hiệu này hắn đã biết đến thông qua kịch đèn chiếu của tay sai Luyện thi đường, nhưng chưa bao giờ trông thấy mặt thật, hơn nữa đến cùng thì Thiên Thi Quỷ Mẫu đang ở đâu, làm gì cũng hoàn toàn không biết.
Chỉ biết là có một người như vậy.
Phương sĩ mắt lé cho là Tần Hà không biết, lại nói tiếp: “Đó là một bà già kỳ quái, danh xưng là một trong bốn người đứng đầu của Luyện thi môn, trận tạo phản này của Bạch Liên giáo, bà ta cũng có tham dự.”
Tần Hà gật gật đầu.
Thực lực Bạch Liên giáo có thể coi là mạnh nhưng kỳ thật cũng mạnh có giới hạn, nhưng có một điều, xem như tổ chức chuyên làm phản tặc trên giang hồ, bị các triều đại thay phiên nhau tiêu trừ mà không bị diệt, chắc chắn hô bằng gọi hữu rất lợi hại.
Giang hồ có rất nhiều môn phái, còn có dị nhân, hiệp khách, thậm chí một vài tà tu yêu ma quỷ quái đều có quan hệ dây mơ rễ má mới Bạch Liên giáo. Huống chi, trên danh nghĩa, Luyện thi môn còn là một nhánh của Bạch Liên giáo.
Mà Luyện thi môn, có bốn người đứng đầu.
Thanh thi khôi thủ, An Trùng Cửu.
Thiên thi khôi thủ, Nguyễn Thiên Ngưng.
Kim thi khôi thủ, Kim Ô Hào.
Cốt thi khôi thủ, Bạch Lưu Ly.
Đạo luyện thi có vô số nhánh, vô số truyền thừa, bốn đạo trên đây chỉ là bốn đạo cường thịnh nhất trong đó.
Giữa bốn đạo có sự ganh đua lẫn nhau, đều tranh đoạt bảo toạ thứ nhất của thi đạo, quan hệ cực kỳ vi diệu.
Tần Hà đã từng gặp An Trùng Cửu, còn ba vị đằng sau vẫn chưa từng gặp mặt.
Nhưng Thiên thi khôi thủ này, nghĩ đến cũng sắp thấy rồi.
“Thi độc của hắc mao cương thi mạnh như vậy sao?” Tần Hà lại hỏi.
Toàn bộ thi thể bị cắn chết đều đã biến mất, chắc chắn là đã bật xác, tốc độ nhanh đến doạ người.
“Hồi bẩm cao nhân, bình thường thì cần một ngày một đêm mới có thể bật xác, hơn nữa chỉ có nhảy cương mới có năng lực lan truyền thi độc, hắc mao cương thi thông thường không có năng lực đó; nhưng ta nghĩ, chắc chắn là Thiên Thi Quỷ Mẫu đã hạ trọng thủ, cường hoá thi độc.” Phương sĩ mắt lé trả lời.
Dừng một chút, ông ta thấy có vẻ như Tần Hà không hiểu nhiều về phương diện này, lại nói tiếp: “Ta nghe người ta nói, hiện tại Thiên Thi Quỷ Mẫu có thể điều động một ngàn hắc mao cương, số lượng nhiều sẽ mất khống chế.”
“A?”
Sắc mặt Tần Hà hơi đổi.
“Đúng vậy, sẽ không sai, bằng không đất lỗ kia sao còn đến phiên Bạch Liên giáo, Thiên Thi Quỷ Mẫu đã sớm quét sạch tứ phương.” Phương sĩ mắt lé nói, đem Thiên Thi bán sạch sẽ.
Khăn Hoàng phong không còn, hiện tại ông ta chỉ muốn giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Phương sĩ mắt lé ra sức cuối cùng cũng thu được hiệu quả, sau khi Tần Hà lại hỏi thêm vài vấn đề liền khoát tay, nói: “Thấy biểu hiện ngươi không tồi, mệnh tạm thời trả cho ngươi trước, ngươi đi đi.”
“Tạ ơn cao nhân, tạ ơn cao nhân.” Phương sĩ mắt lé vội vàng dập đầu, trước khi đi cả gan hỏi một câu: “Xin hỏi danh hào cao nhân, sau này gặp lại còn có thể bái danh.”
Tần Hà mỉm cười, “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiêu thi đường kinh thành, Nguỵ Vũ.”
Buổi sáng mập mạp cùng đạo sĩ chửi rủa ở trước doanh, trừ hai người đó ra thì Nguỵ Vũ là kẻ nhảy nhót vui vẻ nhất.
Vậy thì lại thêm một cái nồi a.
Thêm một cũng chẳng khác bao nhiêu.