“Gia, ngài đi đâu vậy?”
Trở lại lò hỏa táng Lâm Thanh, đại vương bát tò mò hỏi.
Tần Hà đã đi ra ngoài một lúc, bên ngoài không biết là có chuyện gì xảy ra, quỷ khóc sói gào.
“Đi nổ cá.”
Tần Hà nằm xuống trên đệm chăn, vẻ mặt nhàn nhã, tâm trạng không tồi.
“Nổ cá?”
Đôi mắt đầu xanh của đại vương bát tràn đầy sự khó hiểu, không biết Tần Hà sao đột nhiên lại có hứng thú đi nổ cá.
Lấy cái gì để nổ?
Pháo đốt sao?
Có lòng muốn hỏi, lại sợ bị Tần Hà chê nó lắm mồm, cuối cùng thì đại vương bát vẫn nén lòng tò mò xuống.
Tốc độ đốt cháy thi thể hơi chậm, dành thời gian làm việc mới là vương đạo.
Tần Hà híp mắt nghỉ ngơi, đại vương bát bận rộn thiêu thi thể.
Gian phòng thiêu thi trở nên yên tĩnh lại.
Ngay vào lúc này.
Thành vệ thành Lâm Thanh xuất động, nói chính xác ra hẳn là cuối cùng cũng xuất động, không biết là cảm thấy mình làm rùa đen rụt đầu chung quy là không thích hợp, hay vẫn là lấy được tin tức xác thực từ thiêu thi đường mới đi ra ngoài dọn dẹp.
Nếu bàn luận ra, thành vệ thành Lâm Thanh cùng thiêu thi đường cũng không phải là người cùng một đường.
Thời chiến, thành vệ thành Lâm Thanh chính là một phần của đại quân diệt loạn, thuộc sự chỉ huy của Tổng đốc, thuộc về phía văn võ bá quan. Còn Phi Ngư Vệ thuộc về phía Thiên niên hoạn quan.
Nếu không phải có đạo thánh chỉ của Hoàng đế, Phi Ngư Vệ có thể phái mấy tên Thiên hộ Thần bộ tới đất Lỗ trấn loạn đã không tệ, còn muốn thiêu thi đường xuất động đó là đừng có mơ.
Không dám nói là khoanh tay đứng nhìn nhau, nhưng tâm tư ngóng trông đối phương gặp xui xẻo thì chắc chắn là có.
Thành vệ ô ương ô ương xuất động, dọn dẹp đường phố dọn dẹp đường phố, thu thập mảnh thi thể thu thập mảnh thi thể, nửa thành đều là ngọn đuốc.
Đi ở trước nhất là xe ngựa thu thập mảnh thi thể, đi bên cạnh là thành vệ bao bọc toàn thân kín mít, trong tay cầm xẻng, nhìn thấy dưới đất có mảnh thi thể mọc lông đen liền xúc lên xe, lại dùng nước gạo nếp rửa nền đất.
Vẫn phải nói, động tác vẫn rất thành thạo, hiển nhiên là thường xuyên làm.
Giữa đội ngũ, có một chi đội ngũ một trăm người đột nhiên tách ra khỏi đại đội nhân mã, nhanh chóng chạy về phía lò hỏa táng.
Dẫn đầu, chính là tên bách phu trưởng dẫn đầu chạy trốn ban nãy kia.
Bách phu trưởng đến xem xét, lò hỏa táng vừa mới xảy ra chuyện không may lớn như vậy, thế mà cửa lớn lại đóng chặt, ánh lửa vẫn sáng rừng rực, lập tức cả người sững sờ.
“Người nào bên trong?”
Dừng một chút, Bách phu trưởng lớn tiếng quát hỏi.
Hiện tại ở đằng sau đội ngũ trăm người có ba người mặc quần áo bình dân đang đứng, đúng là thợ thiêu thi dự bị y mới dẫn tới.
Y tính toán thu dọn ở đây một chút, xem thi thể ba tên thợ thiêu thi đã chết kia còn ở đây không, còn ở đây thì đốt đi, không còn thì đốt thi thể khác.
Nha môn Tổng đốc mới vừa hạ lệnh, phải mau chóng xử lý thi thể biến dị.
Trường hợp khẩn cấp, cho nên y mới không bận tâm thuộc hạ thương vong thảm trọng, sau khi bổ sung nhân thủ lại trở về nơi này.
Trong phòng thiêu thi, Tần Hà ngồi dậy, cách cửa sắt kêu lên: “Lão tử thiêu thi đường, ngươi là ai?”
Tần Hà có thể đoán được đại khái là ai, nhưng muốn hắn nhường chỗ thì không thể, vĩnh viễn không thể nhường.
Không có ai có thể đuổi Tần Hà ra khỏi lò đốt xác.
Nếu có, Tần Hà nhất định sẽ để cho người đó nằm lên lò đốt xác, cảm nhận thử sự ấm áp của nhân gian.
“Ta là Bách phu trưởng thành vệ thành Lâm Thanh, phụng mệnh đến đây khôi phục lò hỏa táng, mời ngươi lập tức mở cửa ra.” Bách phu trưởng lớn tiếng nói.
Trực giác nói cho y biết, có phiền toái.
Người bên trong có giọng điệu bất thiện, trông có vẻ không dễ đánh quan hệ, mấu chốt nhất còn là người của thiêu thi đường.
Thiêu thi đường thuộc về Phi Ngư Vệ, đám người này từ trước đến nay vẫn luôn ngang tàng hống hách.
“Mở ra ông nội ngươi cái sọ chó, lão tử đang đốt xác, xéo đi!”
Đúng như dự đoán, bên trong truyền ra tiếng đâm người chết không đền mạng.
Cái này rất Phi Ngư Vệ.
“Làm càn!”
Bách phu trưởng lập tức tức giận đến đen mặt, nhưng y không thể cứ nhượng bộ như vậy, lạnh lùng quát: “Ngươi nghe rõ cho ta, thành Lâm Thanh cũng không phải là địa bàn của Phi Ngư Vệ ngươi, không thể chấp nhận được việc ngươi giương oai ở đây, lập tức mở cửa ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, “choang” một tiếng, y rút bội đao ra.
Đám thủ hạ thấy vậy, cũng tới tấp rút đao ra, bầu không khí bắt đầu trở thành giương cung bạt kiếm.
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay lão tử trưng dụng lò hỏa táng, còn nói nhảm nữa lão tử ném pháo nổ chết ngươi.”
Trong phòng thiêu thi, Tần Hà cách cửa sắt mắng, nhưng nhìn ánh mắt hắn lại không thấy có chút mất kiên nhẫn cùng phẫn nộ như lời nói thể hiện, ngược lại hắn mỉm cười, dường như là đang nhớ đến chuyện hay ho nào đó.
Bên cạnh lò đốt xác, đại vương bát trong lòng không còn gì để nói.
Ném pháo nổ chết người bên ngoài?
Hôm nay gia sao vậy, nói mê sảng?
Đốt pháo có thể nổ chết người sao?
Ngươi trở về với hai tay trống trơn, rõ ràng là còn không nổ được dù chỉ một con cá, cá còn không nổ được, vậy thì người lại càng....
Nhưng mà còn không đợi nó nói thầm xong lời trong lòng.
Đã thấy Tần Hà “đông” một tiếng, móc ra một cái thùng gỗ lớn từ trong nách ra, đặt lên bàn thanh lý thi thể.
Đại vương bát hơi sững sờ, sau đó mắt đậu xanh trợn tròn, lập tức bám đầu vào cây cột, giật mình hoảng sợ đến nói lắp bắp: “Gia... ngài ngài ngài gọi đây là pháo... pháo đốt?!”
Hay lắm, đây là thuỷ lôi nổ thuỷ yêu!
Một quả đã đủ để khiến cho một chiếc thuyền lớn chìm vào trong nước không có cách cứu!
“Như thế nào, quả pháo này được chứ, ha ha” Tần Hà vui vẻ.
Trong lòng đại vương bát sấm chớp rền vang.
Chút phỉ nhổ Tần Hà kia lập tức tan thành mây khói.
Gia, vẫn là cái vị gia kia!
Gia làm việc, vĩnh viễn không cần nghi ngờ!
Mặc kệ là làm gì, vẫn luôn dữ dội như vậy!
Luôn là “bất ngờ” như thế!
Trong nháy mắt, đại vương bát bắt đầu thương hại vị bách phu trưởng bên ngoài kia.
Ngươi khiêu chiến ai không được, lại đi khiêu chiến gia?
Cái gì gọi là niềm vui bất ngờ?
Cái này cmn chính là niềm vui bất ngờ!!
...
“Tốt tốt tốt, quá ngang ngược!”
Bên ngoài, sắc mặt Bách phu trưởng từ đen chuyển thành xanh, chỉ cảm thấy một luồng lửa giận đang bốc lên, nghiến răng: “Báo tên ra, lát nữa đánh nhau ta còn biết quỷ dưới đao này là ai!”
“Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thiêu thi đường, Nguỵ Vũ!” Bên trong lập tức kêu lên.
“Rất tốt, họ Nguỵ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Phi Ngư Vệ ra kinh thành thì nên làm người như thế nào!”
Bách phu trưởng cắn chặt hàm răng, có thể làm sai ở Nha môn Tổng đốc, y cũng có chỗ dựa, thật sự không sợ hãi Phi Ngư Vệ, huống chỉ bên trong chỉ là một tên lạc đàn.
“Làm ông nội ngươi, ngươi ăn một quả pháo của lão tử trước đi!” Tiếng nói vừa dứt, hai đầu kíp nổ đang bốc cháy bắn ra tia lửa nhảy ra khỏi ống khói trên nóc phòng thiêu thi.
Khoé mắt Bách phu trưởng lập tức thoáng qua một tia khinh miệt.
Pháo?
Chỉ có chút bản lĩnh này?
Nhưng mà ngay sau đó, con ngươi y thình lình co rút lại.
“Mọi người mau tránh!!”
Ngay khoảnh khắc sau, Bách phu trưởng hoảng sợ rống to.