“Đông!”
Bách phu trưởng vừa nói xong, một cái thùng gỗ đã nặng nề rơi xuống đất, lộc cộc lộc cộc lăn về phía đám người.
Hai đầu lửa đang đốt cháy, ngòi đang nhanh chóng rút ngắn lại.
Rõ ràng là một quả phích lịch pháo dùng để nổ đắm thuyền.
“A!”
“Phích lịch pháo! Phích lịch pháo!”
“Chạy mau!”
Mọi người bị doạ đến mất hồn mất vía, lăn một vòng rồi chạy như điên ra phía sau.
Tình cảnh nhất thời hỗn loạn.
Một đám người có thể chạy nhanh bao nhiêu là cố chạy nhanh bấy nhiêu, ai nấy đều hận mình sinh ra chỉ có hai cái đùi.
Sau chừng mấy hơi thở.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa nổ tung bay vút lên trời, chấn động cả trời đất.
Đá vụn cùng bụi đất bắn lên tung toé, sau đó lại ào ào rơi xuống.
Một đám thành vệ lo lắng hãi hùng sờ mặt, sờ tay rồi lại sờ chân.
Sau khi thấy mình còn đủ các bộ phận trên cơ thể thì mới thở phào một hơi.
Sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy lòng vẫn đầy sợ hãi.
“Vương bát đản!”
Khỏi phải nói gương mặt kia của Bách phu trưởng có bao nhiêu khó coi.
Tuy phích lịch pháo có uy lực lớn, nhưng thời gian dẫn nổ lại dài, dù sao thì cũng là thứ chìm trong nước.
Thời gian nổ mà ngắn quá thì không phải nổ thuỷ yêu, mà là nổ thuyền của chính mình.
Cho nên cũng không có thương vong.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tên vương bát đản trong phòng thiêu thi kia.
Hắn thật sự có gan ném ra!
Hắn không sợ nổ chết người!
“Ta cmn chém chết ngươi cái tên vương bát đản!”
Bách phu trưởng nghiến răng ken két, cầm ngang yêu đao, chuẩn bị phóng tới phòng thiêu thi.
“Thủ lĩnh, đừng đi!”
“Đối thủ khó chơi!”
Mấy tên tâm phúc thấy vậy, vội vàng kéo y lại.
Lúc này mà xông lên, dù thắng hay thua thì đều không chiếm được ích lợi gì.
Nói cho cùng, thiêu thi đường là tới hỗ trợ trấn áp thi loạn, ngay cả nha môn Tổng đốc cũng phải nể mặt mũi mấy phần.
Hơn nữa thiêu thi đường vừa mới trấn áp được một trận thi loạn khủng bố, thực sự không nên cứng rắn đối chọi với thiêu thi đường.
Nếu thật sự giết tên bên trong kia, lấy cái tính của Phi Ngư Vệ, nhất định là sẽ không bỏ qua, đến lúc đó sẽ lớn chuyện.
Mấu chốt hơn là, Phi Ngư Vệ tạm thời trưng dụng lò hỏa táng đốt xác, danh chính ngôn thuận.
Bất kể là kiện tụng đến đâu thì bên kia vẫn chiếm lý.
Bách phu trưởng giận thì giận, nhưng cũng không phải đồ ngốc, mấy tên thủ hạ vừa kéo vừa khuyên đã lôi được y đi.
Sau cùng còn y bỏ lại một câu doạ nạt: “Họ Nguỵ chờ đấy cho ta, chuyện này hai ta chưa xong đâu, đợi về kinh thành, Tào Ngạn ta thấy ngươi lần nào đánh ngươi lần đó!”
Nói xong liền tức tối dẫn đội rút lui.
“Tào Ngạn?”
Tần Hà thầm nhẩm cái tên này, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
Tiều môn tiểu hộ bình thường sẽ không có ai tự giới thiệu như vậy.
Họ Tào?
Không phải là Tào Thị tướng môn a?
Họ Tào có đại tiểu Tào tướng quân kia?
Nếu đúng như vậy, quả thức là y không e ngại Phi Ngư Vệ.
Một nhà hai ngoại kình, hung mãnh như cẩu.
“Ai, kệ đi, là ai cũng được, dù sao cũng không có quan hệ gì với ta.”
Tần Hà nhún nhún vai, thanh thản nhàn nhã nằm xuống.
Đại vương bát ở một bên nghe mà yên lặng hỏi trời.
Cái vị mình ôm này.
Tuyệt đối là cực phẩm trong loài người.
Thực lực mạnh, cẩu, tự do không vướng bận, còn cmn không biết xấu hổ.
Loại người này, ngươi muốn chích hắn cũng không tìm thấy kẽ hở.
....
Sau khi nổ một pháo, có lé thành vệ đã bị hạn chế, có lẽ là lò hỏa táng vốn nằm ở con phố hẻo lánh người ngại quỷ ghét.
Sau nửa đêm, lò hỏa táng không còn bị ai quấy rầy.
Gà sắp gáy sáng, ba bộ nhảy cương đốt xong.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời của bọn họ.
Mặc dù ba người là nhảy cương, nhưng đó là do thi độc gây ra.
Không có liên quan gì với lúc còn sống.
Một người là nông dân làm ruộng, một người là thám mã quân doanh, một người là thư sinh.
Hai người trước thì không có nhiều chuyện để nói, đều là người phổ thông tầm thường, sống bình thường không có gì đặc biệt.
Ngược lại người thư sinh kia, đầu óc hơi bất thường.
Thư sinh, tên là Bàng Nhân, người thành Lai đất Lỗ.
Tổ tiên từng khá giả, mặc dù đến thế hệ này của y thì gia đạo sa sút, nhưng cũng coi như vẫn sống được.
Nhà mở hai tiệm bán gạo mì, một tiệm ở thành tây, một tiệm ở thành đông, trong nhà có hai huynh đệ, thư sinh là đệ đệ, còn có một người ca ca tên là Bàng Thiên.
Kể ra hai huynh đệ Bàng Thiên Bàng Nhân cũng chỉ cách nhau có một tuổi, mẫu thân mang thai liên tiếp sinh ra hai anh em này.
Nhưng tính cách hai người lại khác nhau một trời một vực.
Ca ca Bàng Thiên, vô pháp vô thiên, có lẽ là do mẫu thân mang thai liên tiếp nên không có thời gian trông nom ca ca nhiều, nên từ nhỏ đã tự do buông thả, một tuổi đã học đánh người, ba tuổi học u đầu mẻ trán, cả ngày đánh nhau ở trên đường.
Tục ngữ nói, một tuổi xem lớn ba tuổi xem già (*).
(Note (*): Câu này có nghĩa là những việc tốt xấu của con người có thể nhìn thấy từ lúc ba tuổi.)
Cha làm gia chủ thấy vậy, sau này e là không thể trông cậy gì vào ca ca, liền đặt hết hy vọng lên người đệ đệ, quản thúc chặt chẽ, mời tiên sinh dạy học, đọc thuộc tứ thư ngũ kinh.
Đọc sách có đủ chỗ tốt, trong sách tự có lầu các xa hoa, trong sách tự có dung nhan như ngọc, cho dù không lấy được công danh lợi lộc, có thể tu thân dưỡng tính thì cũng tốt.
Nhưng có một điều, đọc sách không thể đọc quá máy móc, bằng không sẽ hủ lậu.
Bàng Nhân này đọc sách, chính là đọc sách một cách cứng nhắc, gia đình bình thường lại tự mình đọc thành Thánh Nhân kiêm tế thiên hạ.
Từ khi bắt đầu đọc sách, trong đầu đều là đạo lý trong sách.
Trên đường đi đến tư thục trông thấy một tên ăn mày đói lả người ngồi bệt bên đường, liền đem cơm chưa cho tên ăn mày ăn.
Ngày thứ hai ra ngoài lại thấy tên ăn mày kia, vẫn là đói lả cả người, lại cho tiếp.
Thế là suốt một tháng sau kể từ ngày đó, mỗi ngày tên ăn mày đều ngồi ở đó đợi ăn bánh bột ngô, mỗi ngày Bàng Nhân đói đến mờ mắt.
Vì sao là một tháng, bởi vì ca ca Bàng Thiên biết được việc đệ đệ mỗi ngày đều đem đồ ăn trưa cho một tên ăn mày, xông lên đập bầm dập cho tên ăn mày kia một trận.
Khá lắm, tên ăn mày kia bị đánh bầm dập một trận, lại bị Bàng Thiên đuổi khắp tám con phố, ngay cả thở cũng không thở dốc, phải nói là sinh long hoạt hổ.
Bàng Thiên mắng Bàng Nhân ngu xuẩn, Bàng Nhân lại nói đây là “Mỗi ngày làm một việc thiện, tất có phúc báo”.
Đây là lúc tuổi nhỏ.
Đợi đến khi phụ mẫu qua đời, hai huynh đệ phân nhà thì lại càng nghiêm trọng hơn.
Cha mẹ để lại hai tiệm mỳ gạo cho hai huynh đệ mỗi người một gian.
Ca ca Bàng Thiên không gian thì không làm buôn bán, bên trong mì tốt trộn mì thứ phẩm, bên trong mì thứ phẩm trộn mì tạp, ép mua ép bán, bắt nạt đồng hành lũng đoạn thị trường, thiếu cân thiếu lạng, toàn bộ đều là thao tác thông thường.
Cứ việc ký sổ nợ, có một chút nhíu mày coi như ta thua, đến cuối năng lại dẫn theo một đám du côn vô lại tới cửa tính sổ sách, một lượng nhập lãi xoay vòng biến thành hai lượng, bốn lượng lãi xoay vòng biến thành tám lượng, nếu ngươi dám không cho, bãi tha ma khó tránh khỏi có thêm một bộ thi thể, để giết gà doạ khỉ, năm ấy y giết chết ba người.
Chỉ trong một năm, Bàng Thiên đã có thêm hai gian cửa hàng.
Còn Bàng Nhân đâu?
Giá cả rõ ràng, già cả không gạt, không quan tâm là có tiền hay không, chỉ cần ở trước mặt y kêu rên đáng thương, đảm bảo sẽ được nợ, thời điểm tính tiền lại rớt mấy giọt nước mắt, khoản chưa thanh toán xong kia, nói không chừng sẽ miễn luôn cho ngươi.
Một tới hai đi, mọi người liền biết Bàng Nhân là một người tốt.
Bàng đại thiện nhân, dễ ghi nợ, mà nợ xong còn có thể không cần trả.
Thế là mỗi ngày, tiệm gạo mì của Bàng Nhân còn chưa mở cửa, mọi người đã đứng xếp hàng, bàn bạc xong với nhau là ngươi nợ bao nhiêu ta nợ bao nhiêu.
Ngươi nói làm ăn như vậy, không lỗ chết mới lạ.
Chỉ trong một năm, đừng nói Bàng Nhân có thể kiếm tiền, gạo mì trong cửa hàng đều bị chuyển hết ra ngoài.
May là ca ca Bàng Thiên đoạt lấy sổ sách đến từng nhà tính sổ cho y, y mới tránh được việc phá sản.
Bàng Thiên mắng Bàng Nhân là thiện tài quỷ, Bàng Nhân lại gọi đây là “nghèo thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì cứu tế thiên hạ”.
Không chỉ làm ăn thua lỗ, tên Bàng Nhân này còn phá của.
Hôm nay quan phủ nói muốn sửa cầu, kêu gọi mọi người quyên góp tiền.
Tất cả mọi người không quyên, chỉ có Bàng Nhân quyên.
Ngày mai quan phủ nói muốn sửa đường, mọi người không quyên, Bàng Nhân quyên.
Dù sao giày vọ một trận xuống, không thấy cầu cũng chẳng thấy đường.
Hàng xóm láng giềng đều nói Bàng Nhân ngốc, Bàng Nhân lại nói đây là “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.”
Ài, một người như vậy.
Đọc sách đọc đến choáng váng, cả ngày đội lấy “đạo lý” mà sống, sa vào trong đó mà không hề hay biết.
Ca ca Bàng Thiên ra tay ngoan độc, tiền tài vào ào ào như nước, hơn mười năm trôi qua, còn phát triển gia nghiệp đến tận thành Tế Nam, cưới bốn thê thiếp, sinh một đống nhi nữ.
Đệ đệ Bàng Nhân thì càng sống càng chán nản, nghèo đến nỗi không có cơm ăn.
Ca ca giết người phóng hoả, không việc ác nào không làm, tuyệt đối là loại xấu xa tệ hại đến chảy mủ, kẻ “cường bạo” tiêu chuẩn, nhưng y lại đối xử rất tốt với người đệ đệ Bàng Nhân này.
Giúp đỡ hơn mười năm, ở Tế Nam nghe được Bạch Liên giáo có dị động, vội vàng phái người đến thành Lai đón đệ đệ, sợ xảy ra chuyện.
Nhưng kết quả là vẫn chậm, vừa mới đón được người, đại quân Bạch Liên đã bao vây thành, trong thành còn bạo phát thi loạn.
Nhưng đánh vây thành bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, thật ra cũng không có nhiều người chết, song hết lần này đến lần khác bên trong lại có Bàng Nhân.
Người cuối cùng mà Bàng Nhân nhìn thấy trước khi chết, là một bà già cầm một cái quải gắn đầu quỷ trong tay, đưa tay vừa điểm một cái đã lấy đi tính mạng y.
Cả một đời thích làm việc thiện, tuyệt đối có thể xưng tụng là người tốt, kết cục lại là độ tử, thậm chí còn không để lại đời sau.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Thủ pháp ngày ngày ưu phiền, cường bạo đêm đêm hoan ca. Hại người ích ta cưỡi ngựa la, chính trực công bằng chịu đói bụng. Sửa cầu tu lộ mắt mù loà, giết người phóng hoả có nhiều con. Ta đến Tây Thiên hỏi Ngã Phật, Phật rằng ta cũng chịu bó tay.”
Phần thưởng:《Thuật Lạc Lôi Sơ cấp》,《Thuật Biến Âm》,《 Thuật Chú Ngữ》.