Thuật lạc lôi sơ cấp: Một pháp thuật nhỏ đến từ Thâm Uyên, học tập thuật này, ngươi có thể triệu hoán một tia thiên lôi nhỏ từ khoảng không.
Thuật biến âm: Học tập thuật này, ngươi có thể bắt chước bất kỳ một âm thanh nào mà ngươi nghe được.
Thuật chú ngữ: Học tập thuật này, ngươi sẽ không còn phiền não khi điều khiển vật. Chú thích: Chú này có tác dụng đối với pháp khí trở xuống.
Tần Hà nhìn lướt qua, mỉm cười hài lòng.
Không hổ là nhảy cương, đây mới là bộ dáng mà phần thưởng nên có.
Bản nào cũng là kỹ năng.
Đặc biệt là thuật lạc lôi sơ cấp, còn là đồ đến từ Thâm Uyên.
Cái thứ Thiên Lôi này, cho dù là nhỏ yếu, cũng mang theo uy thế trời đất, là cực phẩm khắc âm trấn tà.
Thứ đến từ Thâm Uyên, chắc chắn là tinh phẩm, hiệu quả tất nhiên cũng sẽ không khiến người ta thất vọng.
Thứ hai là thuật biến âm, cái đồ chơi này cộng thêm bách biến thần y cùng với thuật dịch dung, súc thân công.
Chính là một bộ a.
Chỗ sơ hở cuối cùng đã được bịt lại.
Hôm nào rảnh rỗi đi Hoàng cung chơi đùa một chút, đương kim Hoàng Thượng đến giờ còn không có một mống con, đã nóng ruột sắp chết rồi.
Ăn lộc của quân, vì quân phân ưu, chính là việc thần công nên làm.
Gì?
Tần Hà không thể tính là thần công?
Câm miệng.
Đừng không coi quan thiêu thi là viên chức.
Thứ ba, thuật chú ngữ.
Ngộ nhỡ sau này lại nhặt được pháp khí ở đâu đó, đặc biệt là cái loại phân biệt đực cái kia, đúng không.
Sẽ chẳng cần sầu lo về chú ngữ nữa.
Đây là chú ngữ vạn năng, pháp khí nào cũng có thể sử dụng.
Hơn nữa hiệu quả còn xuất sắc, nói không chừng còn có thể khai phát ra công năng kỳ quái nào đó nữa.
Không có cách, đây là kỹ năng, chính là không giảng đạo lý như vậy, không phục không được.
“Gia, tất cả đều đã đốt xong, xử lý tro cốt thế nào đây?”
Qua một lát, đại vương bát gạt gạt tro cốt trên lò đốt xác, quay đầu hỏi Tần Hà.
Lần này bọn họ chính là chiếm dụng lò hỏa táng của người ta, nên xử lý tro cốt như thế nào cũng là một vấn đề.
“Bỏ bộ tro cốt này vào bình, còn hai bộ kia thì cứ để đó đi.” Tần Hà chỉ vào lò đốt xác thư sinh.
Cuộc đời của thư sinh khiến người ta thổn thức.
Tần Hà cũng không thể phân biệt được đến cùng thì y là thật sự ngốc, hay là trái tim vẫn luôn cố chấp về thế giới hoàn mỹ.
Khi sự vẩn đục trở thành trạng thái bình thường, trong sạch lại trở thành cái tội.
Thế giới cần kêu gọi anh hùng là bất hạnh, thế giới không chứa nổi trong sạch thật sự là đáng buồn.
Thư sinh ngây thơ, ấu trĩ, nực cười, nhưng y không sai, sai... là cái thế đạo đầy sóng đục cuộn trào này.
“Vâng, gia.”
Đại vương bát gật gật đầu, sau khi để trải tro cốt ra cho nguội bớt, nó liền tìm một cái bình rồi bỏ vào.
Tần Hà cầm lấy, bỏ vào không gian dưới nách.
Cái nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô kinh thành kia, đã lâu không có thêm mộ mới.
...
Sau khi rời khỏi lò hỏa táng, Tần Hà trực tiếp leo tường trở về doanh địa.
Thi loạn ở Lâm Thanh đã xem như kết thúc.
Nhảy cương kêu gọi thi quái lông đen tạo thành một nhóm tập trung về một nơi.
Sau đó bị mang đi một lượt.
Qua ngày hôm sau, thiêu thi đường chia đội thi hành nhiệm vụ.
Đồ Bách Thú, Cung Thiên Hành dẫn đường chủ thiêu thi mang theo nhân mã cùng ba trăm Phi Ngư Vệ, còn có năm ngàn Kinh Doanh đi theo, dẫn đội chạy tới thành trì tuyến đầu công thủ của trận chiến này, cũng là yếu địa duy trì chiến lược – Thành Tế Nam.
Đám người còn lại chia làm bốn đường, phân ra những địa phương khác.
Lò hỏa táng thành đông thì đi hướng bắc.
Có mười quan thiêu thi do Nguỵ Vũ dẫn đầu, cùng với mười tên thợ thiêu thi do Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết dẫn đầu.
Đi theo còn có năm mươi Phi Ngư Vệ do Thường Ôn dẫn đầu, 300 binh sĩ đi theo, do một bả tổng tên là Đậu Lão Lục dẫn đầu.
Đội ngũ nhỏ bốn trăm người vẫn khá cuồn cuộn.
Thông qua toạ kỵ có thể nhìn ra địa vị.
Quan thiêu thi cùng Phi Ngư Vệ thì mỗi người một con ngựa tốt, xe ngựa chở đầy các loại vật tư.
Thợ thiêu thi hơi kém hơn chút, nhưng xem như vẫn có trâu bò, có xe, còn có cả lừa.
Còn ba trăm binh sĩ đi theo kia thì thiếu thốn, đi đường hoàn toàn nhờ vào hai cái đùi.
Binh khí thì đủ các dấu vết hoen gỉ, có một vài binh khí đã gỉ sét đến mức chỉ còn lại một nửa, mặc dù quần áo trên người không thiếu, nhưng đủ loại, có mới có cũ.
Thoạt nhìn còn tưởng là tá điền thu hoạch lúa mạch cho nhà địa chủ nào đó cơ.
Tần Hà trông thấy mà ngạc nhiên, đám quan lão gia này cấp đồ cho người ta thật sự qua loa quá mức a?
Người khác cảm thấy như thế nào thì không biết, nhưng sắc mặt Nguỵ Vũ thì khỏi phải nhắc cũng biết là đen đến mức nào.
Ba trăm người đi theo là hộ vệ do phủ tổng đốc phân phối, chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho đám người của thiêu thi đường.
Nhưng xem cái tính tình kia của đám người này, một khi có chuyện xảy ra, đảm bảo còn chạy nhanh hơn thỏ.
Bảo vệ cái rắm.
“Ai, chỉ có thể dựa vào chúng ta.” Thường Ôn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng là áp lực như núi.
Toàn bộ đất Lỗ, khói lửa khắp nơi.
Chẳng thể phân biệt được binh dân đại quân Bạch Liên, ai cũng không biết bọn chúng sẽ tụ tập ở nơi nào, cộng thêm còn có thi loạn cùng yêu ma quỷ quái.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện.
Dựa vào năm mươi tên Phi Ngư Vệ thì quá đơn bạc.
Nhưng mà tên bả tổng kia thực sự không hề có một chút ý thức của một tên bả tổng, cũng không biết là chưa từng thấy binh khí hay người vốn là như vậy, người trông béo mập lại còn đen, cứ cười hề hề, hé miệng cười trông như tên ngốc vậy.
Trên thân mặc một bộ khải giáp dán trong gánh hát, tay cầm một thanh đao có vỏ đã gỉ sét đến sắp thủng, vỗ ngực đảm bảo với Nguỵ Vũ: “Nguỵ gia, ngài cứ yên tâm, có Đậu Lão Lục ta ở đây, đảm bảo các ngươi sẽ an toàn vô sự, nếu ai dám đánh chủ ý đến Nguỵ gia ngài, ta sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
Kết quả thì hay rồi.
Y không vỗ ngực còn tốt, vừa mới vỗ một cái thế mà bộ khải giáp đã toạc ra.
Sắc mặt Nguỵ Vũ lập tức càng đen hơn, đã sắp đen hơn cả Đậu Lão Lục, y cố gắng nén lại xúc động muốn mắng chửi người, sai người chia một con ngựa cùng một bộ áo giáp cho hắn ta.
Có thể bảo vệ hay không thì nói sau, đừng làm loạn là được.
Đậu Lão Lục tiếp nhận áo giáp cùng ngựa.
Ôi!
Sự mừng rỡ kia, như là lão già năm mươi tuổi ế vợ cưới được vợ vậy.
Đậu Lão Lục không thể chờ đợi, lập tức muốn lên ngựa cưỡi thử, kêu một đám người nâng hắn lên ngựa.
Nhưng mà ngựa quá cao, lại chẳng chịu phối hợp, mà Đậu Lão Lục thì vừa thấp vừa béo, một đám người làm thế nào cũng không thể nâng y lên.
Cuối cùng, Thường Ôn không nhìn nổi nữa, tìm cho y một cái thang.
Đậu Lão Lục lập tức cảm thấy cái thang này rất hữu dụng, nên lại gọi người cột thang vào bên hông ngựa, để phòng.
.....
Lướt qua đủ chuyện hỗn loạn trên đường.
Một đường cố gắng tiến nhanh, đến lúc trời sắp tối, đội ngũ đã đến được trạm thứ nhất.
Một thôn trang bị thi quái lông đen tập kích.
Hiện tại, toàn bộ thôn trang đã bị thiêu huỷ, thi thể mọc lông đen nằm ngổn ngang trên đất, mặt đất chi chít các vết vuốt, vết cào lộn xộn.