Đám người vừa thấy thì đều tê cả da đầu.
Nhiều dấu chân cùng vết cào như vậy, có nghĩa là có một chi thi quân tập kích nơi này.
Trước đây đã từng nghe đồn rằng, thi loạn trên đất Lỗ là do một chi thi quân dẫn tới, nhưng chỉ là nghe đồn, cũng không ai biết là thật hay giả.
Hiện tại xem ra, lời đồn đó có vẻ là thật.
“Ai nha, hung hiểm quá!” Lưu Tam Cân bị dọa đến run tay.
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có gặp phải thi quân ài.” Lý Qua Tử cầu khấn tứ phía.
Lão Lương Đầu uống một hớp rượu trong hồ lô rượu, nói: “Gặp phải là mệnh, không gặp phải là vận, mọi thứ trong loạn thế đều sẽ lấy mạng người, càng sợ càng xảy ra chuyện.”
“Từ ca, chiến trận này hơi lớn, chút người này của chúng ta sợ là còn không đủ thi quân nhét kẽ răng a.” Mặt mũi Lý Thiết trắng bệch, thợ thiêu thi còn không nỡ chết, quan sai trực ban như hắn ta lại càng không nỡ.
Hiện tại các lò hỏa táng lớn đều trắng trợn xén bớt than đá, tiền lời được chia mỗi tháng cao hơn cả lương tháng gấp mấy lần, còn dư giả hơn thời gian trước rất nhiều.
Tiền tuyến thì eo hẹp, hậu phương thì ăn uống thỏa thuê, chỉ cần có vật tư qua tay, nhất định không đói đến ăn quan lương.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điểm mấu chốt.
Mấu chốt là trước khi lên đường, Lăng Trung Hải, cái vị đại ca không trượng nghĩa kia nói muốn giúp hắn ta chiếu cố thê nữ.
Cũng không thể để y được như ý!
“Đừng nói nữa, chuyện như vậy càng nói càng tà tính.”
Sắc mặt Từ Trường Thọ cũng không dễ nhìn, lần trước hắn ta ra tay cứu Dương Xảo Nhi một lần, khó khăn lắm mới có tiến triển, lại bị phái đến cái nơi quỷ quái này.
“Tần Hà, ngươi nói gì đi.”
Lý Thiết nhìn về phía Tần Hà đang nhàn nhã thoải mái cắn hạt dưa trên lưng bò, trên đường đi hắn ta cũng đã nghe nói đến chuyện của Tần Hà.
Miệng khai quang phúc tướng.
Tuy nói là đầu óc có vấn đề, nhưng lời hắn nói lại linh hơn bất cứ ai.
“Yên tâm đi, tất cả chúng ta đều có thể nguyên vẹn trở về.” Tần Hà phun vỏ dưa ra, khoát tay nói.
Nếu nói ai có tâm tình tốt nhất ở đây, vậy thì đó nhất định phải là Tần Hà.
Tình báo của Tiền Vô Lượng chính xác, đúng thật là có một chi thi quân.
Chắc chắn sẽ phát tài đây.
Thuật vọng khí đảo qua, thi khí ngưng tụ không tan trên toàn bộ bầu trời thôn trang.
Có cao nhân thi đạo đã từng ở đây.
Nghĩ đến, chắc hẳn là Thiên Thi Quỷ Mẫu, Nguyễn Thiên Ngưng kia.
Qua một lát sau, Nguỵ Vũ triệu tập đám người Thường Ôn, Đậu Lão Lục đến gặp mặt, tiếp đó hạ mệnh lệnh dựng trại đóng quân, thanh lý thi thể.
Binh sĩ Đậu Lão Lục phụ trách thanh lý thi thể, Phi Ngư Vệ phụ trách tuần tra cảnh giới.
Quan thiêu thi cùng thợ thiêu thi phụ trách dỡ các dụng cụ để đốt xác, làm chuẩn bị cho việc đốt thi thể.
Mấy trăm người trải ra, hỗn loạn nhưng cũng có trật tự.
Ngoại trừ một số ít thi thể biến dị cực kỳ hung hãn, thì đa phần thi thể vào ban ngày sẽ rơi vào ngủ say, cần phải nắm chặt chút thời gian ngắn ngủi cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống.
Vẫn phải nói, thân là đồ đệ Đồ Bách Thú, năng lực tổ chức của Nguỵ Vũ tương đối không tồi.
Vào lúc sắc trời mờ tối, doanh địa cũng được chuẩn bị xong, một cây gậy trúc dài được dựng thẳng lên.
Phía trên treo một cây đèn lồng bảy trụ, đang xoay chầm chậm, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Là đèn nhiếp phách.
Đây là sức mạnh sở tại của thiêu thi đường khi đi ra ngoài, trong phạm vi chiếu rọi của đèn nhiếp phách, thi thể sẽ trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Cũng không biết Phi Ngư Vệ có bao nhiêu đèn nhiếp phách, mỗi lần Nguỵ Vũ xuất động đều có thể mang theo bên mình một chiếc, thật là xa xỉ.
Tần Hà thấy vậy, trực tiếp dọn lò đốt xác của mình đến một phòng ở chưa bị đốt cháy, xem như gian phòng thi thể.
Chỉ cần đèn nhiếp phách không chiếu rọi tới, thì sẽ không ảnh hưởng đến phần thưởng.
Về điểm này nó còn kém hơn chuông ngựa, chuôn ngựa trấn linh trấn thi dựa vào tiếng chuông, nghe vừa thanh thuý lại có lực xuyên thấu mạnh, ở đằng sau cánh cửa đóng kín vẫn có tác dụng, chỉ là không có hiệu quả bằng đèn nhiếp phách.
Rất nhanh, đợt thi thể đầu tiên vào lò.
Không ít bộ thi thể trong đó đã mọc ra lông đen dài, đó là những thi thể bị nhảy cương giết hại, đã bị nhiễm thi độc, chẳng mấy chốc sẽ biến thành thi quái lông đen.
Tần Hà chạy tới chọn lấy bộ có lông dài nhất, mang về gian phòng thiêu thi.
Mọi người đã quen nên không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, tự bận rộn phần mình, kể cả người không quen biết Tần Hà cũng không hề cảm thấy có gì khác thường.
Chỉ có Nguỵ Vũ xem mà mặt mũi giật giật, có lòng muốn quản, lại không lòng dạ đi quản, liền mặc kệ Tần Hà, mỗi lần quản chuyện vớ vẩn của Tần Hà, cho dù là đứng xem kịch cũng bị xui xẻo.
Đóng cửa phòng lại rồi quăng một cái thuật cách âm, Tần Hà thả đại vương bát ra.
“Gia, thi độc này thật là mạnh, thời gian ngắn như vậy mà có thể bật xác thành một bộ du cương.” Đại vương bát thấy mà hết sức ngạc nhiên.
“Không phải thi độc.” Nhưng Tần Hà lại lắc đầu.
“Không phải thi độc?” Đại vương bát không hiểu.
“Là thi trùng.” Mắt Tần Hà loé lên một tia sáng nhạt, ngay sau đó hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong hoa văn màu đen đang lan ra trên thi thể, có thứ gì đó đang vặn vẹo. Cực kỳ nhỏ bé, cho dù là cầm kính lúp cũng chưa chắc đã có thể thấy được, nhưng thứ này không thể thoát khỏi ánh mắt Tần Hà.
Thi trùng gặm nhấm thi thể, truyền nhiễm gây bật xác.
“Thì ra là vậy.”Đại vương bát bừng tỉnh.
Sau đó Tần Hà lại kiểm tra một chút, thấy thi thể coi như hoàn chỉnh, liền nhóm lửa trong lò.
Ngọn lửa vừa mới bùng lên, thi thể cũng theo đó bật dậy, “két két két” cái miệng nứt đầy răng nanh, lập tức giơ thi trảo chộp vào Tần Hà.
Động cái đã bật xác, hung hãn không chỉ là một chút.
Đại vương bát thấy mà hít sâu một hơi, khoảng cách gần trong gang tấc, hoàn toàn có thể nói thi thể đang tập sát.
Nhưng người mà thi thể đối mặt, là Tần gia.
Kẻ biến thái từ trước đến nay đều không giảng đạo lý.
Dám bật xác ở trước mặt Tần Hà, đó chính là con lừa lười thì không bị buộc – Tìm đánh.
Chỉ thấy Tần Hà không tránh không né, nhanh như chớp tát một cái đã quất cho thi thể bị nện mạnh vào lò đốt xác, lập tức thi thể như là bị đổ xi măng, động tác liền bắt đầu trở nên cực kỳ chậm chạp, như một con lười.
Cẩn thận xem xét, có thể thấy trên trán thi thể, đang có một cái đinh trấn thi cắm sâu vào.
“Đám động thì đóng nó lại!”
Tần Hà không thèm để ý, lại lấy đinh trấn thi từ trong ngực ra đưa cho đại vương bát, đợi đại vương bát nhận lấy liền quay người ra cửa.
Vào đêm thi thể nhiều, nửa đêm quỷ nhiều.
Buổi tối hôm nay chú định sẽ không bình tĩnh, bên này vừa mới châm lửa, thuận phong nhĩ của Tần Hà đã nghe được tiếng sột sột soạt soạt ở cách đó không xa.