Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242 - Nguỵ Vũ Nổi Bão

Chương 242 - Nguỵ Vũ nổi bão
Chương 242 - Nguỵ Vũ nổi bão

Rốt cuộc thì phạm vi chiếu rọi của đèn nhiếp phách cũng có hạn.

Ở bên ngoài ánh đèn yếu ớt, có thi thể bị bỏ sót chậm rãi giơ lên thi trảo.

“A”

“Quái vật quái vật!”

“Chạy mau a!”

Ở một góc doanh địa, đột nhiên có tiếng thét sợ hãi nổi lên, binh sĩ với vẻ mặt hoảng sợ chạy như sói, xông như heo.

Một bộ thi quái lông đen đuổi theo sau, một trảo một người, một trảo một người.

Thi trảo sắc bén chụp vào trên thân người giống như là chụp vào đậu hũ.

Nỗi sợ hãi rất nhanh đã lan truyền ra khắp nơi.

Thời gian mấy hơi thở, một nửa doanh trại giống như là sóng cuộn đi, rất nhanh đã rơi vào hỗn loạn, quăng áo giáp tả tơi chạy trốn về trung tâm doanh trại.

Bởi vì nơi đó có đèn nhiếp phách.

“Này, yêu nghiệt lông đen, nhận lấy cái chết!” Nhưng lúc này, lại có một người hai tay giơ đao, đi ngược hướng mọi người tiến về phía trước, vóc người mập lùn nhảy lên một cái, trông có vẻ rất hài hước.

Rõ ràng là bả tổng binh sĩ, Đậu Lão Lục.

Thi quái lông đen tất nhiên là phát hiện ra hắn ta, đôi mắt đỏ tươi rời khỏi đám binh sĩ đang chạy trối chết, kêu “két két” một tiếng rồi phóng về phía hắn ta.

Hai phương va chạm, Đậu Lão Lục trượt một cái tránh đi chính diện.

Sống đao đã có vết hoen gỉ mạnh mẽ chém sâu vào cánh tay thi quái lông đen, khảm vào sâu một tấc.

Thi trảo thi quái lông đen móc ngang, chộp vào trên sống đao, tia lửa bắn ta.

Đậu Lão Lục lập tức kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, trực tiếp va vào một bức tường khiến nó đổ sụp, thi quái lông đen cũng lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.

Sau mấy hơi thở.

Thi quái lông đen lắc lắc đầu, lật người đứng dậy, đôi mắt đỏ tươi lại càng thêm hung lệ.

Đậu Lão Lục cũng bật dậy như cá ưỡn mình, đứng lên từ đống tro bụi, lúc này lại nhìn về đao của hắn ta, trên đao lại thiếu đi một mảnh, thiếu chút nữa là đã cắt ngang.

Đậu Lão Lục vội vàng ném đao đi, nhặt lên cây rìu chuôi ngắn trên mặt đất không biết do ai bỏ lại, thử một chút, tựa hồ cảm thấy nó hơi ngắn, lại nhặt lên một cái chuỳ.

“Tới!”

Đậu Lão Lục tay trái cầm chuỳ, tay phải cầm rìu, gõ gõ, khiêu khích thi quái lông đen.

“Két két két”

Thi quái lông đen bị chọc giận, phát ra tiếng rít gào, tứ trảo nhảy lên liền nhào tới Đậu Lão Lục.

Đậu Lão Lục chớp lấy thời cơ, tay trái cầm chuỳ lập tức đập mạnh tới.

Lần nữa lách mình tránh đi chính diện, hai tay cầm rìu, ra sức chặt xuống.

Thi quái lông đen đến cùng là du cương, về phương diện ứng biến thì vẫn kém hơn nhảy cương rất nhiều, nó bị chuỳ đập thẳng vào mặt, lảo đảo một cái rồi trượt về phía Đậu Lão Lục.

Đúng lúc này lưỡi rìu cũng chặt xuống.

Khá lắm.

Lưỡi rìu trực tiếp khảm vào trong đầu thi quái lông đen, chui vào một nửa.

Nhưng đối với thi quái tới nói, cho dù là vết thương này vẫn không đủ để nó lập tức mất đi sức chiến đấu, khoảng cách gần trong gang tấc, lợi trảo vung lên, vạch vào ngực Đậu Lão Lục, trảo hắn ta bay ngược ra ngoài lần nữa.

Lại có một bức tường trang bị đổ, khói bụi mịt mù.

“Két két két”

Thi quái lông đen lại lật người đứng dậy, điên cuồng lay lưỡi rìu trên đầu, da thịt, tóc cùng với óc theo đó cũng rơi vãi ra, hung tính lại không giảm một chút nào.

Lại nhìn về phía Đậu Lão Lục, áo giáp trước ngực trực tiếp bị cắt ra, để lại một vết trảo trông thấy mà giật mình, hắn ta che ngực, khuôn mặt run rẩy.

Bị một trảo mạnh như vậy, cho dù đã được áo giáp cản bớt, nhưng lực đạo cường hãn lại khiến cho hắn ta khí huyết cuộn trào, hô hấp nghẹn lại, có chút thở không ra hơi.

Càng bết bát hơn là, hai tay của hắn ta lúc này đã trống trơn, bên cạnh lại không có một thứ gì.

“Két két két” âm thanh đòi mạng lại nổi lên, thi quái lông đen đã làm xong chuẩn bị đánh tới một lần nữa, liên tục bị tổn thương khiến hung tính của nó lại trở nên mạnh hơn.

“Mẹ nó chứ!”

Không có binh khí tăng thêm lòng can đảm, Đậu Lão Lục chung quy là có chút hoảng hồn.

Lại nhìn bốn phía, ngoại trừ mấy bộ tử thi ngã xuống đất, tất cả đã chạy không còn một mống.

Căn bản là không có người nào giống như hắn ta ở lại để ngăn ngản.

Đậu Lão Lục không nhịn được, xoay người chạy đi.

Lúc này mà còn không chạy thì chính là kẻ ngu.

“Ầm ầm”

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng sấm rền vang lên, một đạo sấm sét to như ngón tay cái không có dấu hiệu nào từ không trung đánh xuống, ầm nổ vang ngay trên đầu thi quái lông đen.

Óc văng tung toé, lông đen gần như bị hoá thành tro trong nháy mắt, thi quái lông đen vừa mới còn hung hãn vô cùng, lúc này thi thể không đầu lắc lư mấy lần, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất bất động.

Đậu Lão Lục lập tức trợn to hai mắt, quả thực là không thể tin nổi.

Đang yên lành, Thiên lôi từ đâu ra? Còn vừa vặn bổ trúng bộ thi quái lông đen này.

Hắn ta quay sang nhìn xung quanh, còn ngẩng đầu lên nhìn trời.

Gió tuyết đã ngừng, có thể thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm, ngay cả một áng mây cũng không có.

Quay đầu nhìn lại, lại giật mình sửng sốt.

Ở nơi thi quái lông đen ngã xuống, chỉ còn có một vùng bị nhiễm đen, tàn thi của thi quái lông đen không ngờ đã biến mất.

Đậu Lão Lục hít một hơi khí lạnh.

Gặp quỷ.

“Thi quái ở đâu?”

Đúng lúc này, Nguỵ Vũ, Thường Ôn dẫn theo một đám Phi Ngư Vệ vội vã chạy tới.

Chỉ thấy mặt đất hỗn loạn, Đậu Lão Lục đứng sững sờ trong đám tro bụi còn chưa hoàn toàn tản đi, vẻ mặt như là gặp quỷ.

“Thi quái đâu?” Đám người tuần sát xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Đậu Lão Lục.

“Thi quái bị sét đánh, sau đó... liền biến mất.” Đậu Lão Lục hơi ngập ngừng nói.

“Biến mất?” Nguỵ Vũ nghi ngờ.

Tiếp đó, Đậu Lão Lục kể lại đại khái chuyện đã xảy ra qua một lần, cường điệu nói: “Thật sự nó là đột nhiên biến mất.”

Người tới hai mặt nhìn nhau, chỉ có Nguỵ Vũ âm thầm nghiến răng: “Thanh Ngưu Đại Tiên, chắc chắn lại là ngươi rồi.”

Nói xong hắn ta lệnh cho Đậu Lão Lục khôi phục doanh địa, thu lại phòng ngự, rồi sau đó đi thẳng về khu vực đốt thi thể.

“Tần Hà đâu?”

Vừa đến, Nguỵ Vũ liền quát lớn.

Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết vội vàng tiến lên đón, Từ Trường Thọ chỉ vào gian phòng bên cạnh, nói: “Nguỵ gia, Tần Hà đang ở trong phòng đốt thi thể.”

“Dưới đèn nhiếp phách, vì cái gì hắn lại trốn trong phòng đốt xác?” Nguỵ Vũ nói to.

“Bởi vì... ta sợ lạnh a.”

Đúng lúc này, cửa phòng thình lình mở ra, Tần Hà bước ra, trông thấy Nguỵ Vũ liền nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Chào buổi tối quan gia.”

“Đốt thi nên đốt dưới đèn nhiếp phách, thi thể không ở dưới đèn nhiếp phách gần như chắc chắn là sẽ bật dậy.” Nguỵ Vũ trông thấy dáng vẻ bỡn cợt của Tần Hà, tức giận mà không có chỗ xả.

“Quan gia yên tâm, lò đốt xác của ta, đã đặt lên là chưa từng bật dậy.” Tần Hà lộ ra vẻ mặt như chuyện đương nhiên.

“Khẩu khí thật lớn.” Nguỵ Vũ tức giận, nói: “Sợ lạnh đúng không, chưa từng bật xác đúng không, vậy ta phân cho ngươi thêm mấy cái lò, để cho ngươi ấm áp hơn, thế nào?”

“Vậy ta cảm tạ quan gia trước.” Tần Hà kích động.

Vẻ mặt Nguỵ Vũ cứng đờ: “Đây chính là ngươi tự nói đấy.”

Nói xong, hắn ta quay người sang, nói với Ngụy Nguyên Cát: “Đem toàn bộ lò đốt xác sự phòng cùng với thi thể chưa phân phối mang đến nơi này, để cho hắn được ấm áp ấm áp.”

“A?”

Ngụy Nguyên Cát không tin vào tai của mình.

“A a cái gì, thi hành.”

“Vâng.” Ngụy Nguyên Cát chỉ có thể lĩnh mệnh.

“Quan gia, không được.” Từ Trường Thọ nghe vậy, vội vàng chắp tay nói: “Đầu óc Tần Hà không bình thường, ngài đừng chấp nhặt với hắn.”

“Đúng vậy.” Lý Thiết cũng vội vàng phụ hoạ, nói: “Tần Hà vẫn luôn như vậy, chúng ta đều đã quen, ngài bớt giận, ta để hắn bồi tội cho ngài.”

Nói xong, hai người lại vội vàng nháy mắt ra hiệu Tần Hà, để Tần Hà nhận thua.

“Tần Hà, nhanh đi.”

“Đừng cố chấp rồi lại thua thiệt.”

Không chỉ bọn họ, đám thợ thiêu thi vây xung quanh cũng vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.

Kết quả, Tần Hà lại xoa cằm: “Phóng ngựa tới.”

Lời vừa ra, toàn trường đều hít sâu một hơi.

Nguỵ Vũ xám mặt giơ ngón tay cái lên: “Có khí phách, nhất định đêm nay sẽ để cho ngươi hài lòng.”

Nói xong liền phất ống tay áo, trực tiếp rời đi.

“Tần Hà ngươi điên rồi à?” Từ Trường Thọ vội vàng tiến lên.

“Ngươi căng với hắn làm gì, thi quái lông đen không giống thi thể bình thường, quá nguy hiểm.” Lý Thiết cũng nói.

“Yên tâm đi, ta không sao, yên tâm.” Tần Hà cười cười, quay người đóng cửa lại.

Đương nhiên Tần Hà biết mục đích Nguỵ Vũ nổi bão là gì, hắn ta đang nghi ngờ không biết mình có phải Thanh Ngưu Đại Tiên hay không.

Nhưng mà... Điều này không phải rất hợp lòng Tần Hà hay sao, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào để đốt thêm thi thể kìa.

Còn về việc Nguỵ Vũ đang nghiệm chứng mình?

Thợ thiêu thi tài giỏi nhất từ trước đến nay, hắn ta muốn kiểm nghiệm là có thể kiểm nghiệm được?

Bình Luận (0)
Comment