Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Thế nào cũng sẽ có biện pháp.
Ăn đợt phần thưởng này trước rồi nói sau, mới bõ công ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này.
Phần thưởng quá ít thì không có hời, còn không bằng cứ trông giữ ở bến tàu.
Không bao lâu sau, năm cái lò đốt xác dự bị cùng với năm bộ thi thể chưa bị phân phối được đưa tới.
Tần Hà cười hắc hắc, đóng cửa lớn lại.
Làm việc!
Thanh lý thi thể, đặt vào lò.
Tốc độ tay của Tần Hà cực nhanh, một giây phút cũng không chậm trễ.
Tính thêm cả bộ được phân phối trước đó, tất cả là sáu lò đốt xác cùng bảy bộ thi thể.
Chọn lấy hai bộ có thể hình nhỏ nhét chung vào một lò, đốt một lượt.
Trong bảy bộ thi thể thì có bốn bộ đã mọc lông đen, vừa châm lửa thì toàn bộ đã ngồi bật dậy kêu loạn.
Không cần Tần Hà ra tay, đại vương bát có sự chuẩn bị từ trước đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tay cắm xuống một cây đinh, trên cơ bản cũng không có uy hiếp gì.
Không chịu ở yên thì lại bổ thêm, vẫn không chịu nằm yên thì lại bổ thêm tiếp, bổ đến khi nào nó vừa lòng thoả ý, hoàn toàn bất động mới thôi.
Lửa cháy bừng bừng.
Tốc độ thiêu cháy thi thể coi như không tệ lắm.
So với nhảy cương, phẩm cấp của thi quái lông đen kém hơn không ít.
Tần Hà gác chân đợi một canh giờ.
Bộ cháy xong đầu tiên là bộ thi quái lông đen hắn móc được kia.
Đó không ngờ lại là một hiệp khách, khổ luyện ba mươi năm, có mười sáu năm nội kình, dạ hành giang hồ, tá túc ở thôn trang này.
Kết quả hay rồi, thi quân vây khắp tứ phía, cho dù hắn ta là cường giả nội kình, cũng chỉ có thể nuốt hận.
Chẳng trách được sao thi mao lại dài như vậy, không chết do tranh đấu giang hồ, mà vô duyên vô cớ bị một đám thi bao bao sủi cảo.
Chết không cam lòng a.
Phần thưởng là công pháp mà hiệp khách tu luyện: Man ngưu kình.
Cái này khiến Tần Hà cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hắn đã đốt vô số thi thể, phần thưởng cũng vô số, nhưng đa số đều mấy thứ như là thuật pháp, trái cây, đan dược,...
Công pháp chân chính nhận được, chỉ có hai bản.
Một bản là Cật tiên công, một bản là Kình khí công cửu phẩm.
Bản Man ngưu kình này, chính là bản thứ ba.
Man ngưu kình: Công pháp nội kình tứ phẩm, luyện tập công pháp này, nội kình trong cơ thể ngài sẽ hùng hậu như là bò rừng, sức lực lớn cô cùng, tu luyện đến chỗ cao nhất, có thể lay động cả núi cao.
Quyết đoán học tập.
Lập tức trong lòng đã hiểu rõ rất nhiều thứ khó hiểu, vừa học đã đạt đến trình độ hoàn mỹ.
“Bò... ò... ò”
Vận hành công pháp, lập tức nội kình trong cơ thể như vạn bò phóng nhanh, một luồng sức mạnh không gì sánh nổi tràn khắp toàn thân.
Tần Hà cầm cái búa đập vụn xương ở bên cạnh lên, nắm lấy đầu búa nhẹ nhàng tách ra.
Một cái búa dày bằng bàn tay “ba” một cái đã bị tách mở từ ngay chính giữa.
Cảnh này đúng lúc bị đại vương bát nhìn thấy, lập tức kinh hãi đến đôi mắt đậu xanh sắp rớt xuống.
Lực lượng này mà đập một cái lên mai rùa cha nuôi, đừng nói là một cái mai rùa đen, chồng mười mai rùa đen cũng không chống đỡ được.
Ngay cả Tần Hà cũng hết sức ngạc nhiên.
Man ngưu kình giúp sức mạnh của hắn bỗng chốc tăng thêm hơn mười lần.
Đương nhiên, đây là dưới tình trạng đang vận công, không vận công thì sức mạnh cũng không thay đổi.
Nhưng mà chỉ như vậy cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Có điều, suy nghĩ một chút, cũng không có gì không bình thường.
Bản thân Man ngưu kình đã là tứ phẩm, hơn nữa mình còn là kiểu vừa học đã đạt tới trình độ đỉnh cao.
Tăng thêm gấp mười lần sức mạnh cũng là bình thường.
Tần Hà xúc tro cốt lên, bước ra khỏi phòng.
Đám thợ thiêu thi vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tần Hà, cửa phòng đột nhiên mở ra đã khiến bọn họ giật nảy mình.
Mãi cho đến khi phát hiện ra là Tần Hà, bọn họ mới thở phào một hơi.
Sau đó xúm lại thi nhau hỏi thăm, bọn họ không dám tin tưởng là một mình Tần Hà lại có thể trấn trụ được nhiều thi thể như vậy, hơn nữa còn là trong điều kiện không ở dưới sự chiếu rọi của đèn nhiếp phách.
Tần Hà thấy vậy, có một số việc là không thể nói lừa gạt qua đi, đặc biệt là những người quen biết ở bên cạnh mình, thuật che đậy Thiên Cơ không có tác dụng bao nhiêu.
Trầm tư trong giây lát, hắn nảy ra một kế, thần thần bí bí nói: “Các ngươi có biết vì sao ta lại dám đốt thi thể như vậy không?”
“Vì cái gì?” Đám thợ thiêu thi lập tức bị gợi lên lòng tò mò.
“Bởi vì đêm qua ta mơ thấy Thanh Ngưu Đại Tiên.”
“A?”
“Thanh Ngưu Đại Tiên?”
“Thật hay giả vậy?
Đám thợ thiêu thi nghe vậy lại càng ngạc nhiên hơn.
Lời đồn về Thanh Ngưu Đại Tiên đã sớm nổi tiếng ở kinh thành.
“Ta biết Thanh Ngưu Đại Tiên.”
Lúc này, Cố Tứ Hải giơ tay lên, nói tiếp: “Rất linh, có một lần ta đi miếu Thanh Ngưu Đại Tiên xin màn thầu, các ngươi đoán thế nào, trên đường trở về lò hỏa táng, thật sự đã có một cái màn thầu từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi trên người ta, màn thầu trắng nóng hôi hổi!”
Nói đến câu cuối, Cố Tứ Hải đều có chút kích động.
Nhưng đám thợ thiêu thi nghe xong lại không hề tỏ vẻ kinh ngạc, bởi vì Cố Tứ Hải đã kể chuyện này không biết bao nhiêu lần, cứ gặp người là kể.
“Sau đó như thế nào?” Lưu Tam Cân lại vội vàng hỏi Tần Hà.
“Đại tiên đã truyền cho ta trấn thi đại pháp, cho ta đốt nhiều thi thể, ngài bảo ta có số mệnh đặc thù, càng đốt nhiều thi thể thì càng lợi hại, càng an toàn, đến một trình độ nhất định thì sẽ còn có chỗ tốt khác.” Tần Hà trả lời.
“Không phải chứ!”
“Đây... đây cũng quá thần kỳ đi.”
Khuôn mặt đám thợ thiêu thi lập tức tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Có một phòng đầy hung thi kia làm chứng, bọn họ liền tin tưởng lời nói này của Tần Hà.
“Nếu là ta có thể mơ thấy Thanh Ngưu Đại Tiên thì tốt quá.” Lưu Tam Cân vô cùng hâm mộ.
“Cũng không phải chuyện không thể.”
Tần Hà lập tức tiếp lời, nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên nói, kẻ nào thành tâm cầu khẩn ca tụng Thanh Ngưu Đại Tiên, sẽ có thể nhận được ngài ấy tứ pháp trong mộng, các ngươi cũng có thể thử một lần a.”
Nói xong, Tần Hà nở nụ cười thần bí rồi trực tiếp rời đi, lưu lại đám thợ thiêu thi kích động không thôi.
Đặt câu hỏi: Trước mắt bao người, khi đũng quần ngươi bị rách toạc, ngươi sẽ làm gì để dời sự chú ý của mọi người đi?
Đáp: Tụt quần một người nào đó xuống, sau đó sẽ không còn ai chú ý đến ngươi.
Cây cao đón gió, hạ thấp sự tồn tại của mình trước mọi người, mới là sự che giấu tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Tần Hà mỉm cười tự tin.
Xách theo thùng tro cốt đi thẳng tới trước doanh trướng Nguỵ Vũ, hắn nhếch miệng nở nụ cười, “Quan gia, còn có thi thể không, không đủ đốt rồi.”