Nguỵ Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát đang ngồi vây quanh lò nấu trà uống trà, nghe tiếng liền ngẩng đầu tiên.
Vẻ mặt kia, không cần phải nói cũng biết là có bao nhiêu đặc sắc.
Có giật mình, có thắc mắc, có chắc chắn, nhưng nhiều nhất chính là tức giận.
Mặc kệ Tần Hà có phải Thanh Ngưu Đại Tiên hay không, thì tới cửa đòi thi thể, ngại không đủ thi thể đốt, Nguỵ Vũ có thể khẳng định, từ xưa đến nay cũng chỉ có một người này.
May mắn đến mức nào chứ, lại bị mình gặp phải!
“Quan gia?”
Tần Hà thấy Nguỵ Vũ ngẩn người, lại gọi một câu.
“Muốn thi thể đúng không, có!”
Nguỵ Vũ cắn răng thốt ra chữ cuối cùng, âm thanh đè nén cảm xúc muốn bộc phát, nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát: “Đem tất cả thi thể của những sĩ tốt đã chết kia, cho hắn.”
Ánh mắt muốn giết người của Nguỵ Vũ khiến Nguỵ Vũ phải nuốt nước miếng một cái, vội vàng gọi một tên Phi Ngư Vệ bên trong mang Tần Hà đi nhận thi thể.
Nguỵ Vũ “bành” một tiếng bóp nát chén trà trong tay, cắn răng nói: “Ta muốn đi chém chết hắn, ngươi đừng cản ta!”
Ngụy Nguyên Cát nghe vậy thì sắc mặt đại biến, nói: “Vũ ca ngươi đừng kích động, lần này chúng ta ra ngoài đã hung hiểm vạn phần, chém đốt thợ thiêu thi sẽ phải gặp xui xẻo, hơn nữa mọi người đều đang nhìn chằm chằm, không hay lắm.”
“Chẳng lẽ ta lại không trị được hắn?”
Nguỵ Vũ tức giận ném luôn nửa cái chén còn lại trong tay xuống đất, vỡ tan tành.
“Ngươi đừng nóng vội, không thể chém người, nhưng khẳng định là còn rất nhiều biện pháp khác a.” Con ngươi Ngụy Nguyên Cát đảo một vòng, nói: “Không phải hắn muốn thi thể sao, đã như vậy chúng ta cứ đem toàn bộ những thi thể nào hung nhất, khó chơi nhất âm thầm đưa cho hắn.”
“Ngoài ra, nếu gặp được một số tình huống vô cùng nguy hiểm thì cũng điều hắn đi, ví dụ như ban đêm đi tuần tra gì đó, không quá ba ngày, đảm bảo hắn chết chắc.”
“Được, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm, trong ba ngày, ta muốn cho hắn hối hận vì đã bất kính với ta.” Nguỵ Vũ nói.
“Vũ ca ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhìn chằm chằm vào hắn.” Ngụy Nguyên Cát nói.
Tiếp đó hai người lại nói thêm vài câu, Ngụy Nguyên Cát đi ra doanh trướng, đi tuần sát.
Nguỵ Vũ nhấc ấm trà lên châm một ly, hơi nóng bao phủ khuôn mặt đầy những cảm xúc thất thường, chậm rãi nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên đúng không, ta xem như vậy ngươi còn che giấu thế nào?”
....
Khu vực thợ thiêu thi làm việc, Tần Hà đẩy một cái xe cút kít chất đầy thi thể mới.
Đó đều là những binh sĩ bị thi quái lông đen tập kích giết chết.
Thịt muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt, dù sao cũng không cần hắn tự mình động tay đốt thi thể, toàn bộ Tần Hà đều muốn.
Tất cả là năm bộ thi thể.
Vừa vặn có thể coi như đợt đốt thi thể thứ hai.
Một đám thợ thiêu thi thấy Tần Hà lại đẩy về năm bộ thi thể, lập tức càng thêm tin tưởng không còn nghi ngờ lời nói của Tần Hà.
Một đêm đốt đi mười mấy bộ thi thể, có thể xưng là kỳ quan.
Bình tĩnh nhất, không ai ngoài đại vương bát.
Trước đó có thể nó sẽ hỏi thêm vài câu, còn bây giờ thì nó chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục bận rộn công việc.
Tần Hà thanh lý thi thể xong thì đặt để một bên, nó phụ trách đốt xác, thanh lý tro cốt, sau khi làm trống lò lại đem thi thể bỏ vào lò, Tần Hà tới đốt lửa, sau đó nó lại tiếp nhận công việc.
Động tác ăn ý, nước chảy mây trôi, không có một câu nói nhảm hay một động tác nào dư thừa.
Năm, sáu lò đốt xác đồng thời đốt cháy, đại vương bát cũng hoàn toàn có thể chăm nom được hết.
Sau một đêm cố gắng, phần thưởng nhiều, niềm vui cũng nhiều.
《Thuật tạo mộng Trung cấp》,《 Thuật rèn 》,《 Thương Hàn Tạp Luận 》,《 Kỹ thuật trồng trọt khoai tây》,《 Loạn Chùy Pháp 》,《 Trấn Thi Văn 》.
Còn có tĩnh tâm hoàn, trái cây sức mạnh, tẩy tuỷ đan, kim sang hoàn.
Ban thưởng nội kình cùng đạo hạnh thì càng không cần nhắc tới.
Sau nửa đêm, tất cả các lò đốt xác trong doanh địa thiêu thi lần lượt dập tắt, doanh bàn bận rộn đến hơn nửa đêm, ngoại trừ một số người tuần tra ban đêm ra thì tất cả mọi người đều tiến vào mộng đẹp.
Tần Hà hoá thành một cái bóng nhạt đến gần như hoà vào hư không, thông qua lỗ thủng trên nóc gian phòng nhảy ra ngoài.