“Vũ ca, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi.”
Từ bên ngoài, Ngụy Nguyên Cát nhào té lăn vào doanh trướng, hô lớn.
Nguỵ Vũ bị giật mình tỉnh giấc, gần như là nhảy bắn lên, cầm lấy lang nha bổng bên cạnh, nói to: “Thi quân ở đâu?”
Ngụy Nguyên Cát sửng sốt sau đó lắc đầu: “Vũ ca, không có... không có thi quân, không phải thi quân.”
Ánh mắt Nguỵ Vũ lúc này mới tập trung lại, nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát, cau mày nói: “Không phải thi quân thì ngươi kêu gào cái gì, doạ ta một trận.”
Tối hôm qua hắn ta tức giận đến đau gan, trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Kết quả vừa ngủ lại mơ thấy thi quân, trong đó còn có một bộ thi cương bay trên trời, lao về phía hắn ta cắn một cái.
Răng ranh sắc nhọn đầy miệng, sắp doạ chết người.
“Vũ ca, ngươi mau đi xem một chút, bên ngoài đều đang nói Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp kìa.” Ngụy Nguyên Cát kêu lên.
“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Nguỵ Vũ nhíu chặt mày lại, “Có chuyện gì xảy ra?”
Thế là Ngụy Nguyên Cát nói qua một lượt chuyện đã xảy ra, lại nói tiếp: “Vũ ca ngươi mau đi xem một chút đi, hình như Thanh Ngưu Đại Tiên thật sự đã hiển linh, tối hôm qua, hơn phân nửa người đều nằm mơ thấy hắn.”
Nguỵ Vũ nghe xaong liền không thể ngồi yên, cho Ngụy Nguyên Cát dẫn đường, vội vàng chạy ra ngoài.
Doanh địa binh sĩ cách đó không xa.
Một đám người vây quanh Đậu Lão Lục, đồng thanh hô lớn:
“Nhổ! Nhổ! Nhổ!”
Khuôn mặt Đậu Lão Lục đỏ bừng, ôm một gốc cây dương liễu to như chậu rửa mặt, đang ra sức nhổ nó lên.
Bên cạnh có ba cái cây nhỏ hơn một chút nằm đổ ở đó, trên bộ rễ xum xuê còn mang theo bùn đất mới.
Nguỵ Vũ chạy đến thấy vậy, mí mắt giật giật.
Muốn mạnh mẽ nhổ một cây từ dưới đất lên, cần có sức lực không nhỏ, kích thước cây to hơn cánh tay thì phần lớn mọi người đều phải bó tay.
Còn thân cây to chừng chậu rửa mặt thì quả thực là chưa từng nghe thấy, đừng nói nhổ lên, khiêng còn khó khăn.
Đậu Lão Lục thì sao?
Chỉ thấy rễ cây dương liễu chầm chậm chui ra khỏi lớp đất, bên trong lớp đất phát ra tiếng lộp bộp.
Đó là âm thanh của rễ cây dương bị đứt gãy, bùn đất bắt đầu bung ra.
Sau đó càng lúc càng nhanh, cuối cùng “bành” một tiếng, bụi đất bắn tung toé, cả cái cây đã bị nhổ lên.
“Hay lắm!”
“Ha ha ha!”
“Bả tổng thần lực!”
Đám binh sĩ ồn ào reo hò, hưng phấn giống như bản thân mình nhổ gốc cây kia lên vậy.
“Đậu bả tổng, ngươi đây là?” Nguỵ Vũ không thể tin được, hỏi.
Đậu Lão Lục xuất thân từ Thích Gia Quân, chính là hậu duệ của Thích Gia Quân uy danh hiển hách của triều Đại Lê trước kia, tập võ tập được một thân man lực, thế nhưng đó chỉ là so với người bình thường, để nhổ lên một gốc dương liễu thì còn kém rất nhiều.
“Ha ha, chào buổi sáng Nguỵ gia, ta đây chính là đang thử lại man ngưu tình vừa mới tập được!” Đậu Lão Lục nắm chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt kích động nói: “Tối hôm qua Thanh Ngưu Tiên nhân đã truyền cho ta man ngưu kình, loáng một cái ta đã học được, quả thực quá thần kỳ.”
“Ngươi xác định đó là Thanh Ngưu Đại Tiên?” Nguỵ Vũ hỏi.
“Sao còn có thể nhầm được, tất cả mọi người đều nằm mơ thấy mà, một tiên nhân cưỡi thanh ngưu.” Đậu Lão Lục vỗ ngực một cái, nói: “Ta đã sớm nghe đến danh hào của Thanh Ngưu Tiên nhân, nhưng không thể ngờ rằng ta lại có thể nằm mơ thấy, ha ha ha.”
“Vậy.... Chúc mừng ngươi.”
Nguỵ Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nói xong liền vội vàng quay người rời đi.
Đi ra một đoạn, Nguỵ Vũ nghiến răng nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát: “Chắc chắn là Tần Hà giở trò quỷ, hắn đâu rồi?”
“Vũ ca, ngươi đừng có để mắt đến hắn nữa, không phải là hắn, hắn không có năng lực này.”
Khuôn mặt Ngụy Nguyên Cát tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nói: “Ta đã nghe ngóng, tên Tần Hà kia cũng được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền đạo, được một bản trấn thi đại pháp, cũng vì Thanh Ngưu Đại Tiên chỉ bảo nên hắn mới cuốn lấy không tha đòi thêm thi thể, bởi vì đốt thi thể càng nhiều, hắn lại càng có thể có được nhiều chỗ tốt.”
“Hiện tại toàn bộ doanh địa đều đang bàn luận về chuyện Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp, hơn nữa đám người Thường Bách hộ còn đem tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên về cúng bái, đang khẩn cầu được truyền pháp kìa.”
Dừng một chút, Ngụy Nguyên Cát lại nói tiếp.
“Cái gì? Dẫn ta đi xem.” Nguỵ Vũ càng nhíu chặt mày.
Tiếp đó hai người lại đi tới doanh địa Phi Ngư Vệ, chỉ thấy một đám người đang vây quanh tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên tế bái.
Tượng thần, chính là Thanh Ngưu Đại Tiên ngồi thẳng trên lưng một con trâu đen cao to vạm vỡ, trên mặt Thanh Ngưu Đại Tiên đeo mặt nạ màu đen, thân mặc áo xanh, giống như ma lại giống như tiên, mang theo một cỗ khí tức khó lường.
Đặc biệt là đôi mắt sau cái mặt nạ kia, bên trong nó như là ẩn chứa một vực sâu, muốn hút người ta rơi vào.
Tượng thần không phải bức hoạ, cũng không phải tượng đất, mà là một bản điêu khắc gỗ, kỹ thuật điêu khắc vô cùng cao siêu, tượng thần thể hiện rõ được tinh, khí, thần, quả thực đây chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Thường Ôn mang khuôn mặt hưng phấn đang chỉ huy một đám Phi Ngư Vệ dâng hương dâng lễ, tế bái Thanh Ngưu Đại Tiên.
“Vũ ca, ta nghe ngóng được, Thường Bách hộ cũng nhận được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp, là một bộ đao pháp loạn quân, vừa nãy ta đã xem hắn ta biểu diễn, khá là lăng lệ!” Ngụy Nguyên Cát lại nói.
Lời vừa ra, Nguỵ Vũ cắn chặt hàm răng.
Đúng lúc này, Thường Ôn vừa vặn quay đầu lại trông thấy Nguỵ Vũ, liền vội vàng vẫy tay với hắn ta, gọi: “Tiểu Vũ, mau tới đây tế bái Thanh Ngưu Đại Tiên đi, người nào thành tâm sẽ có thể được đại tiên truyền pháp, chính miệng đại tiên đã đảm bảo rồi, cơ hội chỉ có lần này thôi.”
Vẻ mặt Nguỵ Vũ lập tức cứng đờ, nói: “Thường ca... Các ngươi làm như vậy không thích hợp a, Thanh Ngưu Đại Tiên chính là trọng phạm Phi Ngư Vệ đang truy nã đấy.”
“Tiểu Vũ ngươi đừng có nói lung tung.”
Sắc mặt Thường Ôn lập tức trầm xuống, trước tiên chắp tay với tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên, vẻ mặt thành kính nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên cứu khổ cứu nạn, trước đây bị Phi Ngư Vệ chúng ta treo tên chỉ là hiểu lầm mà thôi, hiện tại cũng đã thấy rồi, Thanh Ngưu Đại Tiên không so đo hiềm khích lúc trước, còn truyền pháp cho ta, lòng dạ đó rộng lớn đến mức nào, công đức vô lượng đến mức nào chứ.”
Thường Ôn tu luyện hơn nửa đời, cũng chỉ là một Bách hộ nho nhỏ có nội kình chưa đến 20 năm, Thanh Ngưu Đại Tiên vừa truyền pháp trong một giấc mộng đã trực tiếp giúp hắn đốn ngộ được đao pháp loạn quân.
Đao pháp này cực kỳ lợi hại, trong loạn quân, đao pháp đạt đến đỉnh cao, không gặp điều gì bất lợi.
Bộ đao pháp này cũng đã kích thích nội kình của hắn ta xông phá cánh cửa hai mươi năm.
Thực lực trực tiếp tăng lên không chỉ gấp đôi.
Chuyện vui lớn như vậy, đột nhiên lại nghe được Nguỵ Vũ ăn nói lỗ mãng, đương nhiên là Thường Ôn không vui.
Thân quen thì thân quen, ăn nói lung tung cũng không thể khách khí với ngươi.
“Mặc dù phía chúng ta còn treo tên Thanh Ngưu Đại Tiên, nhưng thật ra hồ sơ đã được niêm phong lại, bỏ tên ra khỏi hồ sơ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Lúc này, một người khác cũng nói phụ hoạ với giọng điệu khó chịu.
Nguỵ Vũ bị trực tiếp giáo huấn ngay mặt, sắc mặt liền càng trở nên khó coi, trong lòng cũng là rối loạn như tơ vò.
Biến hoá quá nhanh, hắn ta có hơi bối rối.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên Thanh Ngưu Đại Tiên lại truyền pháp?
Mấu chốt hơn là, vừa truyền pháp đã thấy hiệu quả thần kỳ, có thể trực tiếp tăng thêm thực lực.
Bất luận là Thường Ôn hay là Đậu Lão Lục, khí tức trên thân đã trở nên mạnh hơn rõ rệt.
Điều này quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ, Thanh Ngưu Đại Tiên thực sự là tiên nhân, cũng không phải là Tần Hà?
Nếu không chuyện này giải thích thế nào đây?
“Vũ ca, ta cũng muốn đi lên bái thử.”
Ngụy Nguyên Cát động lòng nói, nhận được truyền pháp thì chính là đổi súng thành pháo, may mắn cả đời cũng khó đổi được một cơ duyên như vậy, sao có thể gặp mà bỏ qua?
Hắn ta tu luyện nội kình kẹt ở chín năm, vẫn luôn không thể xông phá cánh cửa mười năm, đeo cái danh học đồ thiêu thi đã năm sáu năm vẫn chưa thể lấy xuống, hắn ta còn sốt ruột hơn bất cứ ai.
Nguỵ Vũ còn đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì đúng lúc này, hắn ta lại nhìn thấy một đám người của thiêu thi đường cùng thợ thiêu thi chạy tới, Tần Hà cũng ở trong đó, còn nhìn về phía hắn ta nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng: “Nguỵ quan gia, buổi sáng tốt lành!”
Nguỵ Vũ không hề cảm thấy tốt một chút nào, ngược lại lại có một cỗ lửa giận dâng trào, lập tức kéo lấy Ngụy Nguyên Cát rồi rời đi, nghiến răng nói: “Bái bái cái gì, coi như thực lực Nguỵ Vũ ta có yếu đi chằng nữa, dù là đời này không thể tiến thêm, ta cũng tuyệt đối sẽ không bái Thanh Ngưu Đại Tiên, tuyệt đối không bao giờ!!”