Trong lúc nói chuyện, Ngụy Nguyên Cát đã bị lôi đi một cách miễn cưỡng.
Tần Hà nghe mà bật cười.
Ngay thẳng kiên định đúng không, được thôi.
Chờ xem.
“A, đều đến rồi, đều đến rồi.”
“Người mơ thấy đều đến bái lạy Đại tiên.”
“Mau mau mau, xếp thành hàng.”
“…”
Thường Ôn vừa thấy thiêu thi đường và thợ thiêu thi, liền vội vàng hào hứng hô lớn.
Không phải là hắn ta nhiệt tình.
Mà là trong mộng Thanh Ngưu đại tiên còn nói, có thể tiếp tục truyền pháp cho hắn, nhưng tiền đề là phải làm tốt việc bái tế.
Cần phải có nhiều người hơn.
Còn phải thành tâm.
Ngay cả công cụ cho tế bái này, chính là bức tượng thần này, Thanh Ngưu đại tiên đều đã chuẩn bị từ trước.
Vừa tỉnh dậy hắn ta đã thấy bức tượng thần này được đặt ngay đầu giường.
Ngươi nói xem việc này có thể không ra sức sao?
“Đừng làm loạn, từng người từng người đến.”
“Cầu nguyện phải thành tâm!”
“Không cần biết tối nay có mơ thấy Thanh Ngưu đại tiên hay không, đều phải đến lễ tạ, tiện thể cầu nguyện thêm một điều.”
“Đại tiên rất bận rộn.”
“Cơ hội lên như diều gặp gió đang ở ngay trước mặt, tận dụng thời cơ, mất đi rồi sẽ không có nữa.”
“…”
Thường Ôn mang theo một đám thuộc hạ bận rộn đến quên cả trời đất.
Thấy ba trăm người của Đậu Lão Lục còn chưa tới, lại vội vàng cho người qua đó mời.
Qua một lát sau Đậu Lão Lục đã mang người tới, lại một đám người chen chúc.
Tần Hà thấy mà vô cùng hài lòng.
Như vậy là đúng rồi.
Truyền pháp cần công đức, cứ luôn bỏ ra thì không được.
Vẫn cần phải có thu vào đúng không.
Đột nhiên Tần Hà phát hiện, thuật truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc này không phải chỉ có tiêu hao công đức, nó còn có thể tích lũy công đức nữa.
Cái này giống như mua vé số, tiêu hai đồng để mua một tờ vé số, liều một lần trúng năm trăm vạn.
Nhận được truyền pháp, mừng rỡ như điên.
Nếu không có được truyền pháp, thì chính là do ngươi không thành tâm, lại tiếp tục bái lạy.
Lần sau thành tâm một chút, có thể sẽ có đấy.
Nếu mà cả đời bái lạy vẫn không nhận được.
Thế thì thật ngại quá, đó chính là do ngươi chưa từng thành tâm.
Thật là một vòng logic hoàn mỹ.
Tần Hà đột nhiên hiều được hai chữ “Thần côn” rốt cuộc đến từ đâu rồi.
Cái cảm giác đáng chết này.
Sảng khoái!
…
Cả một buổi sáng doanh địa sôi nổi khác thường, mãi đến khi mặt trời đã lên cao, Ngụy Vũ nhịn đến khi tuyên bố đội ngũ lên đường, tất cả mọi người mới trở về trại của mình.
Trạm kế tiếp là trấn Hà Bạn cách nơi này hơn bốn mươi dặm.
Trấn Hà Bạn là một trấn nhỏ gần sông không có gì nổi bật, nơi này từng xảy ra một trận chiến giữa Bạch Liên Quân và Quan quân.
Quá trình chiến đấu cụ thể thì không có ai biết rõ, nhưng kết cục rõ ràng là Quan quân đã đánh thắng.
Cách một ngọn núi có hai nơi chôn xác, một bên là ngôi mộ tập thể lác đác cây cỏ, một bên là những ngôi mộ có bia gỗ cắm thành rừng.
Mộ tập thể chôn Bạch Liên quân, đó là một cái hố lớn phủ đất, có rất nhiều thi thể chôn quá nông, chân tay còn lộ ở bên ngoài, có vài bộ lộ đầu, có vài bộ lộ chân, có có bộ lại lộ tay, bên cạnh hố chôn còn có một mảng lớn máu tươi đã khô.
Rõ ràng là quan quân sau thắng lợi đã không lưu lại tù binh, trực tiếp chôn sống cùng tử thi.
Rừng mộ bên kia thì là mai táng Quan quân nên có ngay ngắn hơn nhiều, tuy rằng rất đơn sơ, nhưng trên bia gỗ đều có tên có họ.
Hai bên chém giết, thương vong không tính hết được.
Nhiệm vụ của đội ngũ chính là xử lý hai phần mộ này.
Mai táng qua loa, thi thể không cam lòng sẽ bò ra từ trong đất.
Nếu như không có người ngó ngàng tới, một khi du thi gặp máu, sẽ biến thành hung thi, sau nữa chính là thi loạn.
Cũng không biết do đội ngũ đã đến muộn, hay là bị chó hoang bới đất, mà đất ở hai bên mộ và hố lớn đều có dấu vết bị tác động.
Hiển nhiên là đã có thi thể rời đi nơi này.
Chỉ là không biết bằng phương thức nào.
Sau khi xây dựng xong doanh địa thiêu thi, màn đêm cũng buông xuống.
Rất nhanh, bộ thi thể đầu tiên đã bò ra khỏi hố đất.