Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271 - Đả Cẩu Bổng Pháp

Chương 271 - Đả cẩu bổng pháp
Chương 271 - Đả cẩu bổng pháp

Đả cẩu bổng pháp: Tuyệt học Cái Môn, học tập thuật pháp này, ngươi có thể đánh với cao thủ như đánh chó.

Tần Hà xem xét, tuy rằng giọng điệu có chút điên cuồng, nhưng thế nào cũng có thể coi như là một kỹ năng chiến đấu.

Không tồi.

Quyết đoán học tập, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ ba mươi sáu thức đánh chó, thông hiểu rõ ràng.

Đặc biệt là chiêu “Thiên Hạ Vô Cẩu” cuối cùng, tổng cộng có sáu biến, một chiêu trượng đánh ra, bốn phương tám hướng đều là gậy, kình lực mạnh mẽ, bao nhiêu liền đánh bấy nhiêu.

Cái gọi là “Thiên Hạ Vô Cẩu” đó chính là nghĩa này, sự tinh diệu của bổng pháp đã đạt đến võ học tuyệt nghệ.

Trên lò đốt xác, thi thể Cái Trường Sinh từng chút từng chút hóa thành tro tàn, hoàn toàn trở thành quá khứ.

Người chết như đèn tắt, hắn ta đã trở thành một hạt bụi trên cõi giang hồ mênh mông này.

Sẽ không còn ai nhớ đến hắn ta, càng không còn ai nhớ được quá khứ của hắn ta.

Đồng thời tan biến còn có giấc mộng giang hồ, những yêu hận tình thù, cùng với những thị phi thiện ác của hắn ta.

……

Tiếp đó, thi thể lại lục tục đốt hết.

Quỷ Cước Tam, Dương Ngỗi thượng nhân, thanh niên quạt sắt, nữ tử trung niên mặt vàng, tráng hán râu quai nón đều cồng hiến ra đồ tốt.

Quỷ Cước Tam cống hiến một quyển 《 Quỷ Môn Đao Quyết 》, là đao pháp trấn môn của Quỷ Đao Môn, đặc trưng là hung ác tàn nhẫn.

Dương Ngỗi thượng nhân cống hiến một quyển 《 Thải Bổ Thuật 》, đây là một quyển công pháp, ưu điểm lớn nhất là khi tu luyện thì rất thoải mái, có điều khuyết điểm lớn nhất đó là phải tiêu tốn rất nhiều tiền, nếu như ngươi không chịu bỏ tiền thì rất dễ bị người đánh.

Nữ tử trung niên mặt vàng cống hiến một quyển 《 Hoàn Ngã Phiêu Phiêu Quyền 》, là một quyển thuật pháp.

Hoàn Ngã Phiêu Phiêu Quyền: Học tập thuật này, ngươi có thể thông qua quyền pháp điều hoà xương cốt tráng cơ, tôi cốt luyện da, có tác dụng làm đẹp dung nhan.

Thanh niên quạt sắt cống hiến ra một quyển thuật pháp tên là《 Hư Ảnh 》.

Hư Ảnh: Thi triển thuật này, thân thể của ngươi sẽ biến thành cái bóng huyễn thuật hư ảo, vừa thật vừa giả, khó phân biệt được thật giả.

Chú ý: Thuật pháp này đạt đến cảnh giới lĩnh ngộ càng cao thì hư ảnh lại càng nhiều, cực hạn chính là thần thông.

Tần Hà vừa thấy liền vô cùng mừng rỡ.

Đây là quyển thuật pháp thứ ba mà hắn học được, hơn nữa có ghi chú rõ ràng là thần thông.

Yêu cầu là lĩnh ngộ đến mức cực hạn mới có thể trở thành thần thông.

Nhưng đối với Tần Hà mà nói, đây quả thật không được coi là điều kiện.

Hắn vừa tự học tập chính là đã đạt tới cảnh giới thông thấu rõ ràng, từ trước đến giờ vẫn luôn là thần kỳ như vậy.

Lập tức học tập, thi triển.

Chớp mắt sau, bên trong gian phòng thiêu thi nho nhỏ đột nhiên xuất hiện thêm ba Tần Hà, đứng ở bên cạnh lò đốt xác đối diện với Đại Vương Bát, đồng thời nhếch miệng nở nụ cười với nó.

“Cmn ~”

Đại Vương Bát tức thì giật mình kinh hô ra tiếng, muôi dầu lắc một cái, dầu hỏa trực tiếp bị hất thẳng lên mông của con bê.

“Đùng” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.

“Ôi ôi ~ Lửa lửa lửa lửa ~ cháy rồi cháy rồi ~”

Con bê đang buồn chán nằm rạp trên đất bị đốt lập tức nhảy lên cao ba thước, điên cuồng lắc mông rồi xoay cổ qua thổi lửa.

Ba Tần Hà bên cạnh thấy thế, vội vàng một người ấn đầu trâu, một người đi lấy nước, một người còn lại thì đi lấy vải bố.

Nhanh lẹ trùm vải bố lên rồi dội nước lạnh, ngọn lửa cũng được dập tắt.

Đại Vương Bát trợn tròn mắt, tuy rằng Tần Hà thường xuyên ở trước mặt nó thi triển một ít công pháp cùng thuật pháp kỳ quái.

Nhưng bốn Tần Hà đồng thời xuất hiện thì vẫn là lần đầu tiên.

Không riêng gì nó, con bê sau khi bình tĩnh lại cũng sửng sốt nhìn qua, có ba vị gia đang đứng quanh thân mình, ngoài ra còn có một người đang nằm trên đệm chăn.

Giống nhau như đúc, mấu chốt là tất cả đều không phải hư ảnh.

Hư ảnh không thể cẩm vải bố cũng không thể đi lấy nước được.

“Gia, ngài đây là cái thuật pháp gì vậy?” Đại Vương Bát muốn phân biệt thật giả, nhưng lại phát hiện ba người trước mặt có vẻ mặt khác nhau, không có một chút sơ hở nào.

“Hư Ảnh pháp thuật.”

Ba “Tần Hà” tự đánh giá lẫn nhau, sau đó lại đều tỏ vẻ hài lòng.

Vừa có thể động thủ lại có sức lực, chỉ cần không thi triển công pháp thuật pháp hay năng lực tu luyện thì quả thực không có một sơ hở gì.

Đừng nói là người khác, ngay cả chính Tần Hà cũng không phân biệt được rõ ràng.

“Gia, đâu mới là ngài vậy?” Con bê tò mò hỏi.

“Các ngươi đoán xem.” Tần Hà đang vịn đầu bò cười hỏi.

“Nói nhảm, khẳng định người đang nằm trên đệm chăn kia mới là thật.” Đại Vương Bát liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng Ngưu, lắc đầu không còn gì để nói.

Con bê ngủ đế ngơ người rồi, trước khi Tần Hà thi triển thuật pháp thì chân thân còn đang nằm trên đệm chăn, sau khi thi triển, ba người đồng thời xuất hiện, vậy thì ba người xuất hiện sau đó chắc chắn là hư ảnh.

Con bê không phản bác, bởi vì suy luận của Đại Vương Bát rất rõ ràng.

Nhưng Tần Hà đang nằm trên đệm chăn kia lại nở cười. nói: “Trả lời sai rồi.”

Vừa dứt lời, hắn đã hoá thành một tia sáng loé lên rồi biến mất trong chớp mắt.

Đại Vương Bát há to miệng, chậm rãi quay đầu lại, cả kinh nói: “Thuật pháp này còn có thể thay đổi chân thân của ngài sao?”

“Trả lời chính xác!”

“Tần Hà” đang dắt trâu nhếch miệng cười, hai “Tần Hà” bên cạnh cũng hóa thành tia sáng chớp một cái, vải bố và thùng nước rơi trên mặt đất.

Đại Vương Bát thấy vậy, nỗi khiếp sợ trong lòng liền giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

Tần Hà vô cùng vừa lòng.

Không hổ là thần thông, chất lượng cao hơn sản phẩm của Thẩm Uyên không ít.

Hơn nữa đây cũng không phải điểm cuối cùng, bàn tay vung lên, “Ong ~” một tiếng, pháp lực chấn động, gian phòng thiêu thi nho nhỏ bỗng chốc đứng đầy “Tần Hà”.

Số lượng người ít nhất cũng phải năm, sáu mươi.

Chật kín đến nỗi gian đốt thi không còn lấy một khoảng trống.

Đại Vương Bát cùng con bê lại lần nữa hít sâu một hơi.

Số lượng hư ảnh còn có thể nhiều như vậy, ai mà còn nhận ra được chứ?

“Thu ~”

Tiếp đó, Tần Hà huyễn hoá đang nằm trên đệm chăn khẽ búng tay một cái.

Trong nháy mắt, trừ hắn ra, tất cả “Tần Hà” trong phòng đều đã biến mất không thấy nữa.

Thật giả thay đổi, số lượng nhiều mà còn rất chân thực, đây đúng là chỗ lợi hại của thần thông, không có bất kì đạo lý nào có thể nói rõ.

Vẫn có một chút đáng tiếc đó là, tuy rằng hư ảnh tiếp cận chân thật, nhưng không có biện pháp thi triển bất cứ nội kình, pháp lực hay thuật pháp nào, vào lúc chiến đấu cũng chỉ có thể dùng để dời đi chân thân, mê hoặc kẻ địch, không thể chiến đấu.

Nếu được như vậy thì thật là quá kinh khủng rồi.

Nhưng dù chỉ là vậy Tần Hà cũng đã thỏa mãn, nếu như hư ảnh cũng có thể chiến đấu, vậy thì lợi hại đến mức không còn Thiên Đạo rồi.

Lão tử“Nhất khí hóa tam thanh” cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Sau đó Tần Hà còn nghịch ngợm hồi lâu rồi mới thu lại thần thông.

Rồi mới chuyển lực chú ý sang phần thưởng mà tráng hán râu quai nón cống hiến ra.

Tráng hán râu quai nón vốn là tăng nhân, sau này sinh ra tâm ma nên nhập vào tà đạo.

Phần thưởng là một bản bí pháp Phật môn:《 Đại Uy Thiên Long 》.

Bình Luận (0)
Comment