Cái Thất, tên thật là Cái Trường Sinh
Sinh ra tại Cái gia thành Yến, tổ tiên khá giả, có nhiều của cải, không tính là đại phú nhưng cũng coi như có chút danh tiếng.
Gia tộc có hơn trăm nhân khẩu.
Cái Trường Sinh là con trai trưởng, có thể nói hắn ta sinh ra đã ngậm thìa bạc.
Nếu như hắn ta an ổn kế thừa sản nghiệp tổ tiên, dù cả một đời không lập nên công trạng gì, cũng có thể sống cuộc sống mà vô số người bình thường ngưỡng mộ.
Tuy nhiên con người mà, vĩnh viễn luôn không biết đủ.
Bản chất con người, một bài cũng không đủ ca.
Bôn ba cả ngày chỉ vì đói, bụng no liền nghĩ đến áo quần, có cơm đủ ăn áo đủ mặc, lại nghĩ đến vợ đẹp yêu kiều;
Cưới được vợ đẹp sinh con cái, lại oán không ruộng thiếu căn cơ, ruộng đồng phì nhiêu rộng bát ngát, ra ngoài lại ngại thiếu ngựa đi;
Ngựa, la oằn mình trong máng cỏ, sợ không chức quan người bắt nạt, thất phẩm quan huyện còn chê nhỏ, lại muốn khoác áo tím trong triều;
Nhất phẩm đương triều làm Tể Tướng, còn muốn sơn hà đoạt đế ngôi, vừa lòng thoả ý làm Thiên Tử, lại muốn trường sinh bất lão kỳ;
Một khi cầu được trường sinh dược, lại đến cùng Thượng Đế so bì, không đủ không đủ không biết đủ, nhân sinh nhân sinh phải làm sao?
Nếu muốn lòng thế nhân thỏa mãn, trừ phi mơ giấc mộng Nam Kha.
Cái Trường Sinh được đặt tên là Trường Sinh, ẩn chứa lời chúc phúc của phụ mẫu đối với hắn, hy vọng hắn ta luôn bình an, trường thọ.
Tuy nhiên sự kỳ vọng của phụ mẫu nhiều khi sẽ hoàn toàn trái ngược, Cái Trường Sinh chính là như thế.
Hắn trời sinh thông minh, ưa thích mạo hiểm, không thích những gì an toàn.
Nếu có thể trèo tường hắn tuyệt đối sẽ không đi qua cửa, có thể nhảy lầu tuyệt đối sẽ không đi cầu thang.
Hắn không thích đọc sách, nhưng thích nghe sách, thích nghe những kỳ nhân dị sự trong miệng của tiên sinh thuyết thư.
Trong những chuyện mà tiên sinh thuyết thư kể, ngoài những hí kịch mà mọi người đều thích thì còn lại chính là chuyện giang hồ.
Cái Trường Sinh thích giang hồ, thường xuyên tưởng tượng bản thân là một hiệp khách, khoái ý ân cừu, trừ gian giúp yếu , tiêu dao tự tại.
Kỳ thực điều này cũng rất bình thường, trong lòng thiếu niên nào chẳng có mộng làm “hiệp khách”?
Nhưng suy cho cùng, mộng vĩnh viễn là mộng, nếu giang hồ đẹp đến như vậy, còn cần tới đao kiếm làm chi?
Năm mười bốn tuổi, Cái Trường Sinh bỏ nhà ra đi , ấp ủ trong lòng giấc mộng giang hồ viển vông, dự định tìm kiếm danh sư, bái sư học nghệ, tiếu ngạo giang hồ.
Có lẽ ngay từ đầu ông trời đã quá dịu dàng với hắn, không cho hắn ta gặp đủ ngăn trở cùng đánh đập. Vì thế gây ra chuỗi bi kịch sau đó.
Cái Trường Sinh vừa ra khỏi cửa đã gặp một vị hiệp khách giang hồ tên gọi Lương Sơn Hữu.
Thấy Cái Trường Sinh bừng bừng khí khái anh hùng, nôn nóng cầu học, Lương Sơn Hữu liền dẫn y đi một đoạn giang hồ, dạy hắn một chút kinh nghiệm hành tẩu giang hồ cùng nửa bộ côn pháp.
Sau khi cùng Lương Sơn Hữu tách ra, Cái Trường Sinh về nhà luyện tập Côn Nghệ .
Với tất cả nhiệt huyết, Cái Trường Sinh tăng lên bản lĩnh, tu ra nội kình, có năng lực hành tẩu trong giang hồ
Hai năm sau, Cái Trường Sinh chính thức bước vào giang hồ.
Nhưng lần này, ông trời không còn dịu dàng nữa, đánh đập cực kỳ mãnh liệt.
Khi vừa vào giang hồ, Cái Trường Sinh đã chọc phải người tàn nhẫn hơn hắn ta rất nhiều – Bang đầu Địa Long Bang, Trần Địa Long.
Trần Địa Long là thành danh trong giang dương đại đạo đã lâu, bị liệt vào danh sách truy nã của Phi Ngư Vệ. Về sau không chịu nổi sự truy nã của Phi Ngư Vệ, y liền thay đổi hình dạng, mai danh ẩn tích, mở một nhà Xa Mã Hành.
Cẩu không đổi được ăn phân, Trần Địa Long mai danh ẩn tích chỉ là không muốn bị Phi Ngư Vệ truy sát, chưa từng nghĩ tới việc rửa tay gác kiếm
Tiền văn đã từng nói, xa, thuyền, điếm, cước, nha, vô tội cũng nên giết.(*)
(Note (*): đây là một số nghề nghiệp ở thời phong kiến: người đánh xe, lái thuyền, nhân viên khách điếm, phu khuân vác, người môi giới, thường hoạt động chui, bắt cóc, mua bán, sát hại người, tống tiền,...)
Xa mã hành chở người trèo đèo lội suối, đường đi xa xôi, tuỳ tiện tìm một nơi vắng vẻ giết người đoạt của, giết xong chôn, ngay cả quỷ cũng không biết.
Buôn bán người, giết người cướp của là chuyện thường xảy ra.
Trần Địa Long dẫn đầu một đám dân liều mạng chính là làm việc này.
Cái Trường Sinh nghe được phong thanh, dựa vào bản lĩnh cứu được một đoàn người, những người được cứu lập tức tố cáo Trần Địa Long với quan phủ.
Quan phủ lập tức tra ra Trần Địa Long là tội phạm truy nã của Phi Ngư Vệ, ngay sau đó liền báo cáo Phi Ngư Vệ, Phi Ngư Vệ tức thì cử người đến tra xét.
Trần Địa Long nghe tin lập tức căm hận, Phi Ngư Vệ đã đánh hơi được, thật không dễ dàng mới có vài năm yên ổn, có nhà có gia đình, lại phải bắt đầu chạy trốn.
Trần Địa Long nuốt không trôi cục tức này, lập tức truy tìm lai lịch của Cái Trường Sinh, bởi vì kinh nghiệm trên giang hồ của Cái Trường Sinh không đủ, nên hắn ta lưu lại quá nhiều dấu vết.
Rất nhanh Trần Địa Long liền tra được thân phận Cái Trường Sinh, không nói hai lời dẫn thuộc hạ xông tới Cái gia , không tìm được Cái Trường Sinh, liền đem trăm người Cái gia giết sạch cho hả giận.
Đợi Cái Trường Sinh nghe được tin chạy về nhà, đập vào tầm mắt hắn là hơn trăm bộ thi thể đã bốc mùi hôi thối, oán khí ngút trời, một cơn ác mộng ám ảnh.
Chỉ trong nháy mắt, giấc mộng giang hồ của Cái Trường Sinh vỡ nát tan tành.
Giang hồ đã phơi bày một góc nhỏ hiện thực tàn khốc cho Cái Trường Sinh thấy.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, tiếu ngạo giang hồ đầy gió tanh.
Giang hồ tức là ân oán, nhà không còn, ân oán chồng chất, Cái Trường Sinh đã không thể tách rời khỏi giang hồ.
Trong ba mươi năm sau đó, Cái Trường Sinh vừa tu luyện, vừa tìm kiếm tung tích Trần Địa Long.
Mối hận thấu xương khiến hắn ta hoàn toàn mất đi dung nhan, trở thành một kẻ thô kệch, nhếch nhác, không khác gì một tên ăn mày.
Thế giới giang hồ dần dần được phơi bày ra, và nó cũng đã khiến hắn ta quên mất mục đích ban đầu của mình.
Sống và chết, máu và lửa.
Cái gọi là hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ quả là ngây thơ và nực cười.
Ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé, gió tanh mưa máu mới là bộ mặt thật chốn giang hồ.
Ba mươi năm ròng rã, Cái Trường Sinh lấy biệt hiệu là Cái Thất, thực lực ngày càng tinh tiến, nhưng hắn ta vẫn không tìm thấy tung tích của Trần Địa Long, chỉ tìm được người nhà của y.
Ba mươi năm sau, nhân vật hành hung hoán đổi, Cái Trường Sinh lại trở thành kẻ giết cả nhà người ta.
Từ tiếng kêu rên trước khi chết của người nhà Trần Địa Long, hắn ta mới biết được Trần Địa Long sớm đã bị Phi Ngư Vệ giết chết, mà còn theo phương thức thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Chính vì thế, Phi Ngư Vệ cũng không hủy thông cáo truy nã Trần Địa Long, bởi vì họ không chắc chắn y thực sự đã chết hay chưa.
Thù lớn chưa báo, nhưng ân oán của Cái Trường Sinh cùng Trần Địa Long đã kết thúc.
Không còn kẻ thù, Cái Trường Sinh đã mất đi mục tiêu, sau đó cứ như vậy sống lơ mơ qua nhiều năm, đến khi nghe nói giáo chủ Bạch Liên đột nhiên xuất hiện, chiêu mộ anh hùng trong thiên hạ, hắn ta liền tới Lỗ Địa.
Thế là có chuyện xảy ra sau đó.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Niên thiếu không biết giang hồ hiểm, hiểu được đã đến tuổi trung niên, mặc áo gối kiếm canh năm dậy, gió tanh mưa máu ác mộng ám, nhân gian như sóng người như nước, chỉ thán giang hồ mấy người về.”
Phần thưởng: Đả Cẩu Bổng Pháp.