“Bạch Liên yêu nhân bị thương nặng rồi, giết chết bọn họ!”
Đây vẫn còn chưa hết, trong lúc kinh hoàng cũng không biết là ai đã hô lên một câu.
Tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, trong mắt dần dần dâng lên sát khí.
Ngay sau đó.
“Nhân lúc hắn đang yếu lấy mạng hắn!”
“Đừng để bọn chúng hồi sức lại ~”
Đám đông giận dữ hét lên, múa may các loại binh khí rồi xông lên.
Chết rồi thì quất xác hội đồng.
Còn lại một hơi thở vậy thì càng thảm hại hơn.
Mười tám loại binh khí đồng thời ra trận, chỉ còn thiếu chưa có phân thây.
Không có cách nào khác, bọn họ đều rất sợ hãi.
Không khiến cho bọn chúng hoàn toàn lạnh thì trong lòng sẽ không yên.
Đúng lúc này, Tần Hà đẩy xe đẩy lại đã xuất hiện.
Vừa thấy một màn này, thì lập tức nhảy dựng lên.
“Mẹ nó ai cho các ngươi giày xéo thi thể như vậy?!”
“Dừng lại, đều dừng lại đi!”
“……”
Thế là đám người ồn ào lúc này mới dừng lại.
Tần Hà đẩy xe đẩy tay đi lên phía trước, thu nhặt thi thể, tức giận đùng đùng chửi bới rồi bỏ đi.
……
Ngoài thành, hàng ngũ đại quân Bạch Liên.
Một tiếng vang lớn, chấn động khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.
Sau khi bốn người Tà đạo bốn người bước lên tường thành, Diêm hộ pháp đã ra mệnh lệnh chỉnh đốn quân ngũ chuẩn bị công thành, kết quả đại quân vừa mới bắt đầu động tác, đã có tiếng nổ mãnh liệt phát ra.
Những người tinh mắt lập tức phát hiện trong sóng khí do vụ nổ sinh ra đó có bóng hình bốn người Tà đạo.
Sắc mặt của Diêm hộ pháp trở nên vô cùng khó coi.
Không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bốn người Tà đạo kia khẳng định là lành ít dữ nhiều.
Lúc này đã không còn thấy bóng dáng bọn họ.
Quan trọng nhất chính là lại thêm lần nữa xảy ra chuyện xấu.
Điều đó có nghĩa là ba lần trước đây căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Khẳng định trong quân địch có cao thủ, hơn nữa rất có thể là cường giả ngoại kình.
Chỉ là hắn không hiểu rõ, cường giả ngoại kình duy nhất Tào Văn Chiếu của quan quân đã bị giáo chủ dùng ba chiêu đánh bại ở dưới thành Tế Nam, phải lui về Lâm Thanh, một Lưu Thành nho nhỏ lấy đâu ra cao thủ ngoại kính chứ?
Nếu thực sự là có, vậy tại sao không chủ động xuất kích?
Mà phải chờ người của mình đến tận cửa?
Cường giả ngoại kình nếu như từ trong thành giết chóc ra ngoài, không cần đem theo quá nhiều người, mấy trăm người đã có thể phá tan đội quân hai vạn người của mình, không một chút vấn đề.
Mà cho dù số lượng cường giả Tà đạo trợ chiến nhiều, nhưng lòng người không thống nhất thì căn bản cũng không có khả năng ngăn cản.
Tâm tư Diêm hộ pháp xoay chuyển thật nhanh, lựa chọn to lớn đang bày ở trước mắt, đó là tiếp tục công thành hay nên rút lui?
Cường giả trong đám người Tà đạo gần như đã chết hết, số người còn lại kém xa bọn họ, lực chiến không ổn, phải làm sao mới được?
Cẩn thận trầm ngâm một lát, Diêm hộ pháp nhận ra trước hết cần phải làm rõ tình hình.
Nếu như trong thành thực sự có cường giả ngoại kình có cấp bậc, bản thân mình phải báo lại cho giáo chủ đại nhân biết được, cho dù thất bại rút lui cũng xem như có công không có tội.
Sau khi hạ quyết tâm, Diêm hộ pháp nhìn về phía mọi người rồi nói: “Quân địch mạnh mẽ, bổn hộ pháp muốn phái một sứ giả mượn cớ đầu hàng vào thành để tìm hiểu chân tướng, sau khi sự thành vẫn được chính thân, ai nguyện đi không?”
Lời này vừa nói ra, cả đám đông yên lặng, không một ai lên tiếng đáp lại, chỉ còn gió lạnh gào thét.
Liên tiếp bảy cao thủ đã chết đi, đều là có đi mà không có về.
Giờ phút này cho dù là một con heo cũng đã cảm nhận được vị rồi.
Đi chính là chịu chết, kẻ nào đi kẻ đó ngu ngốc, thế là ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi lại nhìn tim.
Diêm hộ pháp lập tức trở nên nóng nảy, thầm nghĩ các ngươi cái đám khốn kiếp này đúng là không có lợi thì không ngóc dậy, chờ đến một ngày kia đại nghiệp Thánh giáo thành công, nhất định sẽ để giáo chủ làm thịt hết các người.
Theo bản năng, Diêm hộ pháp hướng ánh mắt về phía Dư Bát Lang.
Muốn thám thính chân tướng thì tất nhiên là thực lực cao chút mới tốt, nếu không dựa vào cái gì mà thám thính?
Thêm một điều nữa là Dư Bát Lang trước nay vẫn luôn không bắt được đến cơ hội để thể hiện, nói không chừng có lẽ lần này cũng sẽ ra mặt.
Đón nhận ánh mắt của Diêm hộ pháp, khuôn mặt của Dư Bát Lang hơi nhúc nhích.
Diêm hộ pháp thấy thế không khỏi dâng lên một tia hy vọng, trực tiếp gọi tên: “Dư Bát lang, ngươi có nguyện đi không?”
Dư Bát lang ngây người, lắp bắp nói: “Đi ~ đi đi ~ đi đi……”
“Ngươi nguyện ý đi sao?” Diêm hộ pháp vô cùng vui mừng.
“Đi…… Không đi được.” Dư Bát Lang liều mạng lắc đầu, lời nói lộn xộn cả lên.
Sắc mặt Diêm hộ pháp trầm xuống.
……
“Gia, chất lượng của đám thi thể hôm nay rất cao nha.” Trong gian phòng đốt thi tách biệt, Đại Vương Bát kinh ngạc cảm thán nhìn Tần Hà bốn cỗ thi thể Tần Hà vừa kéo về.
Tuy rằng đã chết nhưng vẫn còn sót một tia uy áp như lúc còn sống, Đại Vương Bát có thể cảm nhận rõ ràng được sự bá đạo của nó.
Bao gồm cả trước đây, có tổng cộng mười tám cỗ, trong đó số cường già đã sắp chiếm một nửa.
“Ờ, cũng xem là tạm.” Tần Hà gật đầu, cũng khá là vừa lòng, không uổng công chính mình mấy ngàn dặm từ kinh thành đi đến Lưu thành nhỏ nhoi không có ai biết đến này.
Một đường bôn ba tất cả vì cái gì chứ?
Đều là vì thu hoạch nha.
“Mau chóng đốt đi, tranh thủ trước khi trời tối phải thiêu hết toàn bộ.” Tần Hà phân phó nói.
“Vâng, gia!”
Đại Vương Bát tràn đầy nhiệt huyết, lần lượt đổ từng muôi dầu hỏa lên lò hỏa táng.
Lửa cháy hừng hực, thi thể nhanh chóng bị thiêu đốt, phun ra đủ loại màu sắc.
Thân thể của tà ma ngoại đạo chính là một cái bình độc lớn, thứ gì cũng có, đốt ra lửa cháy có đủ loại màu sắc.
Đại Vương Bát đốt thi, Tần Hà thanh lý thi thể, bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng cũng xem như đã thanh lý hết những thi thể có thể thanh lý được.
Đám gia súc trên đầu tường kia, người đã chết lại còn bị quất xác, làm cho hắn thanh lý thi thể càng phiền phức.
Thời gian đã tới buổi trưa, nhóm thi thể đầu tiên đã thiêu sạch, là mấy tên môn chúng chưa bị nổ nát của Quỷ Đao Môn, không có gì đáng để nói, đều là một lũ trời đánh đáng chết.
Lại là non nửa canh giờ nữa, nhóm thi thể thứ hai lại được thiêu sạch.
Trong đó cuộc đời khi còn sống Cái Thất, lại có chút thú vị.