Giờ khắc này.
Trong lòng Thường Ôn như đang có hàng nghìn câu bà nội ngươi đang bay loạn.
Trong lòng Đậu Lão Lục lại là một vạn câu ông nội nhà ngươi đang đuổi nhau.
Đây đúng là không giảng võ đức mà.
Từng người từng người tới còn được, đồng thời xông đến thì sao mà đỡ được?
“Lũ chuột nhắt khốn kiếp, thành thực khai báo, các ngươi đã dùng thủ đoạn gì giết hại người của Thánh giáo ta?” Thanh niên mũi ưng vung quạt sắt, lạnh lùng nói.
Chỉ nhìn thấy quạt sắt kia mỏng như cánh ve, lộ rõ sự sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải vật thường.
“Nhanh báo tên ra đây, linh châu của Thiết Mỗ không nuốt quỷ hồn vô danh!” Tráng hán râu quai nón cũng quát nói.
Chuỗi hạt pháp châu đầu lâu trên cổ hẳn ta bốc lên quỷ khí, lượn lờ xung quanh thân hắn, càng khiến hắn ta nổi lên dáng vẻ giống như một tôn Ma thần, làn da phát ra ánh kim loại lạnh lẽo, đáy mắt sắc đỏ loé lên.
“Câm miệng, thứ giang hồ tà nghịch tàn sát dân tình không từ việc ác nào như ngươi, nên để cho thiên lôi đánh trúng!” Thường Ôn cắn chặt răng căn, Phi Ngư cốt khí kiên định nhất định thà chết chứ tuyệt đối không yếu thế hơn đám tà ma ngoại đạo này.
“Ngươi khỏi cần nói, chúng ta biết ngươi là tay sai của Phi Ngư.”
Nữ tử trung niên mặt vàng nhìn chằm chằm vào Thường Ôn, trên mặt thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, cười nói: “Lúc nữa ngươi tốt nhất nên hồn phi phách tán, nếu không nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ha ha ha ~”
Nói xong nàng ta lại nhìn về phía Đậu Lão Lục nói: “Còn ngươi nữa, sắp chết rồi còn không mau báo danh đi?”
“Có gì mà không thể báo?”
Đậu Lão Lục trừng mắt cắn răng nói: “Các ngươi mở to mắt lên mà nhìn rõ cho lão tử, lão tử đây là hậu duệ của Thích Gia Quân, Đậu Lão Lục, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.”
“Rất tốt ~”
Nam tử mũi ưng nghe thấy thế sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nói: “Hậu duệ Thích Gia Quân đúng không, chờ diệt ngươi rồi, bổn tọa sẽ dành chút thời gian giết sạch hết đám hậu duệ Thích gia quân các người.”
“Ngươi dám!” Đậu Lão lục biến sắc.
“Có dám hay không do ta không phải ở ngươi, không tin cứ ở đầu cầu Nại Hà chờ mà xem, ngươi cùng đám hậu duệ Thích gia quân của ngươi sẽ cùng nhau xuống địa ngục.” Trên khuôn mặt nam tử mũi ưng lộ ý cười cuồng loạn.
“Không riêng hai người các ngươi, tất cả đám người trong cái thành này đều phải chết, ha ha.” Màu đỏ tươi trong ánh mắt của tráng hán râu quai dần dần cũng mang theo một tia tham lam.
“Hươu chết về tay ai còn chưa chắc đâu, ra tay mới thấy rõ thực lực, đến đây đi!” Thường Ôn gầm lên, cùng Đậu Lão Lục trao đổi ánh mắt và chuẩn bị cướp thời cơ ra tay trước.
Dưới nguy cơ này, có thể chiếm bao nhiêu cơ hội chính là bấy nhiêu cơ hội.
Nhưng chính vào lúc này…
“Thùng~ thùng thùng ~”
Bỗng nhiên có một cái bao tải to từ trên trời giáng xuống mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, rơi vào một chỗ giữa sáu người, lộc cộc lộc cộc xoay vòng tại chỗ.
Mơ hồ còn có khói trắng toát ra.
Sáu người đều bị biến cố này này làm cho kinh ngạc, vội vàng dừng lại rồi theo bản năng mà nhìn trái phải xung quanh.
Nhưng không hề có lấy một dấu vết nên nên không thể biết được thứ này từ đâu ra.
Mà khói trắng toát ra từ trong cái túi này càng lúc càng dày đặc.
“Bọn đạo chích phương nào, lén lén lút lút, mau ra đây!” Cái túi này ở gần nam tử mũi ưng nhất, hắn hét lớn một tiếng, vung quạt sắt, một đạo ngay lập tức đập mạnh vào bao tải.
“Xoạt ~”
Một âm thanh vang lên, cái bao tải lập tức bị chia năm xẻ bảy, hóa thành những mảnh vụn.
Để lộ ra thứ đồ bên trong.
Sáu người tập trung nhìn vào, lập tức đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi đều trợn tròn lên.
Đây là một thùng gỗ tròn xoe, thân thùng dùng mấy vòng sắt bao quanh, thùng gỗ có hai đầu, ở hai đầu thùng có hai lưỡi lửa đã chìm hẳn vào trong thùng, chỉ còn nhìn thấy tia lửa đang phun ra.
Rõ ràng là Phích lịch pháo trầm nước!!
Giờ khắc này cả sáu người bất luận ta hay địch, đều như rơi vào hầm băng.
“Tránh ra!”
“Chạy mau!”
Sáu người đồng loạt thất thanh kêu to.
Ông trời ơi!
Đây là tên thất đức nào ném đến vậy?
Phích lịch pháo trầm nước chuyên dùng để đối phó với thủy yêu dưới sông nước, bên trong thùng tất cả đều là hỏa dược và bi thép đinh sắt, uy lực khủng bố hoàn toàn không hề thua kém một kích toàn lực của cao thủ ngoại kình!
Đây là cái khái niệm gì?
Với khoảng cách gần như vậy, sáu người có người nào liền tính người đó, không chết cũng bị trọng thương.
Ngay sau đó, sáu người gần như đồng thời tháo chạy.
Thường Ôn và Đậu Lão Lục co giò lên chạy, chạy nhanh hết mức có thể.
Bốn người tà giáo Bạch Liên cũng ngay lập tức vội vàng quay người, vắt chân lên chạy.
Nhưng mà không giống với Thường Ôn và Đậu Lão lục, bước đi của bọn họ vô cùng khoa trương.
Một bước chân bước đi chính là giạng thẳng chân.
“Răng rắc ~”
Được lắm, một bước chân giãn cân giãn cốt, hạ thân trực tiếp đập xuống mặt đất.
Vừa kéo vừa đập, lập tức đau đến sốc óc.
Đừng nói ba người tráng hán râu quai nón hay nam tử mũi ưng, ngay cả nữ tử mặt vàng thân mình đã trải qua trăm trận chiến, cũng không chịu nổi kiểu va đập như vậy.
Tất cả bốn người đều ngã thẳng xuống đất đầy đau đớn, tốc độ rút lui cứ như vậy đã bị chậm lại một bước.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đậu Lão lục cùng với Thường Ôn chạy như bay nhanh như làn khói.
Còn không đợi bốn người làm ra phản ứng tiếp theo.
“Đùng đoàng~~”
Một ánh sáng trắng mãnh liệt đột nhiên phát sáng, phản chiếu bốn gương mặt khiếp sợ.
Ánh lửa bốc lên tận trời, sóng xung kích cuồng bạo xé rách tất cả mọi thứ xung quanh, lỗ châu mai hai bên trực tiếp bị san thành đất bằng, lầu nhỏ trên cửa thành cũng bị hóa thành hàng ngàn mảnh vụn.
Nền móng tường thành lún xuống, trên tường thành bằng phẳng xuất hiện một cái hố to, gạch đá nát thành bột mịn..
Bốn bóng người cùng với bụi đất và mảnh vụn bay văng tứ tung, máu bắn lên trời.
Bay lên trên cao rồi lại giống như miếng giẻ rách, từ trên cao rơi xuống.
Phi Ngư Vệ và lính thủ thành đều chấn động đến sững sờ.
Nơm nớp lo sợ hồi lâu mới đứng dậy xem xét.
Khá lắm.
Thảm!
Như thế nào cũng chỉ có một chữ thảm!
Nữ tử trung niên mặt vàng tắt thở ngay tại chỗ.
Nam tử mũi ưng và một người trung niên khác toàn thân chỉ còn phần nào đó đang co giật.
Tráng hán râu quai cũng là một mớ máu thịt mơ hồ, run run rẩy rẩy giơ lên tay mà mắng chửi: “Dùng Phích lịch pháo… thật không giảng... võ đức a ~”