“Ta nguyện đi!”
“Ta cũng nguyện đi!”
“Tính thêm ta đi!”
“Ta đi, ta đi!”
“……”
Cả đám người tà đạo đồng loạt đứng lên, đám đông vô cùng phấn khích.
Bốn đánh hai, không khác bắt cá trong chậu nước, đúng là mười phần đã nắm chắc chín.
Lúc này không tranh giành còn định chờ tới khi nào.
Lui một vạn bước cứ cho như có dở mánh khóe gì đi nữa, đối phương cũng chỉ có hai người, tuyệt đối không thể giữ được bốn người phe ta.
Tính về điểm này, vậy thì càng thêm chắc chắn rồi.
Diêm hộ pháp thấy mọi người hăng hái thì vô cùng vừa lòng.
Quả nhiên là ban thưởng hậu hĩnh mới có được dũng phu.
Nhìn quét qua toàn bộ đám đông, mấy người có thực lực mạnh nhất phản ứng cũng nhanh nhất, giờ phút này đều đã đứng lên.
“Hộ pháp đại nhân, phái ta đi đi, lần này nếu không lấy được thủ cấp của tướng địch ta xin mang đầu về gặp.” Nam tử trẻ tuổi mũi như chim ưng, trong tay cầm quạt lông ôm quyền lớn tiếng nói.
“Tốt, ngươi tính là một người.” Diêm hộ pháp gật đầu.
“Hộ pháp đại nhân, quỷ linh châu của ta có thể khắc chế nội kình, phái ta đi đi.” Một người đàn ông cao lớn có râu quai nón, trên cổ đeo chuỗi hạt hình đầu lâu vội vàng nói.
“Được, ngươi cũng tính là một người.”
“Hộ pháp đại nhân, nô gia cũng muốn đi cùng.” Nữ tử trung niên mặt vàng cũng kiều mị lên tiếng, nói xong còn ném một ánh mắt đầy mê hoặc về phía Diêm hộ pháp.
“Ngươi… Cũng tính thêm một người nữa đi.”
Diêm hộ pháp giật mình khẽ rùng mình một cái, vội vàng dời khỏi ánh mắt đối diện của nử tử trung niên mặt vàng kia rồi nhìn về phía đám đông.
“Còn thiếu một người nữa.”
Ông ta liếc mắt về phía Dư Bát Lang đang lắp bắp.
Cả đám người ngoại trừ nữ tử mặt vàng, thanh niên mũi ưng, tráng hán râu quai nón thuộc về thực lực mạnh nhất của Dư Bát Lang, những kẻ còn lại đều không đủ bốn mươi năm chiến lực.
Lần này xuất kích, tốt nhất là có thể sử dụng toàn lực như sư tử vồ thỏ tránh cho lại nảy sinh rắc rối ngoài ý muốn.
Dư Bát Lang đương nhiên đã sớm đứng lên, thấy Diêm hộ pháp nhìn về phía mình hắn ta lại càng thêm kích động.
Nhưng hắn ta càng kích động, lại càng không thể nói được thành lời.
Vừa rồi tốt xấu vẫn có thể lắp bắp được nửa câu, mà lúc này ngay đến một chữ cũng không thốt ra được.
Đầu lưỡi to giống như đã chặn lại cổ họng, cho dù hắn có tự mình tát hai cái cũng vô dụng.
Nếu như tất cả mọi người yên lặng, hắn ta đứng lên giơ cánh tay ra hiệu cũng đủ rồi, nhưng bây giờ đám đông phấn khích, người người chủ động xin ra trận, đều giơ tay thật cao lại còn thi nhau xem giọng ai to hơn.
Dư Bát Lang không nói nên câu, vậy nên đã hoàn toàn bị “Nhấn chìm”.
Diêm hộ pháp chờ vài hơi, thấy Dư Bát Lang trước sau vẫn là không nói nên lời, chỉ đành chỉ vào nam tử có hơn ba mươi năm nội kình bên cạnh mà nói: “Ngươi đi đi.”
“Tạ hộ pháp, thuộc hạ nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.” Tên nam tử này kích động không thôi, nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Dư Bát Lang, trong mắt toàn là đắc ý.
Dư Bát Lang tức khắc tức đến đỏ mặt rồi dậm chân một cái.
Nhân lực đã định, bốn người đơn giản chỉ là chạm vào đầu một cái, sau đó từng người thi triển bản lĩnh, nhằm về phía tường thành.
……
Đầu tường.
Đậu Lão Lục kích động múa may đại chuỳ, kêu lên: “Mẹ nó, tiền đồ của Đậu lão lục ta ~”
Tiếp đó hạ gục ba tên cường giả thực lực hơn năm mươi năm, tồn tại đã sắp tiếp cận đến nội kình đỉnh phong.
Việc này đừng nói đặt ở trước kia, ngay cả mười ngày trước đây hắn cũng không dám nghĩ tới.
Mà hết thảy những thứ này, đều là pháp truyền của Thanh Ngưu đại tiên.
Phần lớn cảm ngộ tu hành trực tiếp là lĩnh ngộ trong tâm, man ngưu kình được coi là công pháp nội kình, sau đó lại truyền《 Loạn chùy pháp 》, tương xứng với đại chùy ở trong tay mình, phải gọi là thần võ, mạnh mẽ đến mức bản thân cũng không dám tin.
Mặc dù là hai đánh một còn bị đối phương áp chế đến phải cố hết sức đánh.
Nhưng ngươi cũng phải xem đây là điểm gì nữa.
Trước khi truyền pháp chính mình chỉ có nội kình không đến hai mươi năm, đừng nói là đấu với cường giả có nội kình đỉnh phong, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy bắp chân run lẩy bẩy.
Cùng kích động như vậy còn có Thường Ôn, Ngụy Nguyên Cát và cả đám người.
Thường Ôn liên tiếp hạ gục ba đối thủ còn mạnh hơn mình, vui sướng như muốn bay lên.
Ngụy Nguyên Cát nhảy vào đánh hội đồng, đâm chém lên người Cái Thất được nhiều nhát kiếm, cũng có cảm giác tràn đầy thành tựu.
Nếu như trước kia, đừng nói là đâm vào người, chỉ cần đến gần ngay lập tức đã bị hơi thở trên người của Cái Thất ép đến mức nội kình không thể luân chuyển được trôi chảy, giống như với người thường.
Tất cả mọi người đều đang hưng phấn, lại càng thêm cung kính, ngưỡng mộ với Thanh Ngưu đại tiên, chỉ có một người có chút cô đơn.
Đương nhiên đó là Ngụy Vũ.
Hắn mới là người đã từng thống lĩnh đội ngũ này, bất luận là trên danh nghĩa hay về thực lực.
Kết quả không đầy nửa tháng, cái đội ngũ không đến ba trăm người này, thế mà số người có thực lực vượt qua hắn đã đạt đến hơn ba mươi người.
Thường Ôn và Đậu Lão Lục thì càng không cần phải bàn, phóng ngựa như bay.
Ngay tới Ngụy Nguyên Cát cũng đã sắp đuổi kịp hắn ta.
Trước đây có hành động gì, Thường Ôn và Đậu lão lục đều rất chủ động tìm mình thương lượng.
Vậy mà bây giờ bọn họ tuy vẫn vô cùng khách khí với mình, nhưng sự khách khí này, nó thật sự quá “Khách khí” đấy.
Không có chiến đấu thì thực lực ở trình độ nào cũng chỉ là khái niệm.
Mà đã có chiến đấu, thực lực bày ra trước mặt đó chính thể hiện rõ ràng nhất.
Đảo điên trời đất!
“Mọi người chú ý, yêu nhân Bạch Liên đã hành động, bốn người!”
Đúng vào lúc này, có người chỉ vào dưới thành hô to.
Cả đám đông nhất loạt nhìn về phía doanh địa đại quân của Bạch Liên, tập trung quan sát lại phát hiện quả nhiên đã xuất kích rồi, đúng là có bốn người.
“Không xong rồi, yêu nhân Bạch Liên sốt ruột rồi!” Sắc mặt Thường Ôn thay đổi.
“Bốn người?” Đậu lão lục cũng nheo mắt lại.
Trước đây quân mình là hai đánh một, mà bây giờ quân địch vừa xuất kích đã là bốn người, cũng tương đương với hai người bên địch đánh một người bên phe mình.
Độ khó nâng cao lên cũng không phải chỉ một chút.
Còn đang do dự làm sao để ứng phó, bốn tên Bạch Liên yêu nhân đã nhanh như điện chớp vọt tới dưới thành, nhảy lên một cái, ầm ầm rơi xuống đầu tường.
“Oành ~”
Bốn người không hề che giấu, đồng thời hoàn toàn phóng thích khí tức, dẫn động tới trận gió cuồng loạn càn quét xung quanh như thủy triều.
Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, chỉ trong nháy mắt đã đem toàn bộ mọi người ngoại trừ Thường Ôn và Đậu lão lục bay ngược hết ra bên ngoài, ngay đến cường thủ có ba mươi năm nội kình cũng bị ép đến bạch bạch bạch đạp lui về sau, căn bản không thể chống đỡ được.
Đợi trận gió suy yếu nhìn lại thì Thường Ôn và Đậu Lão Lục đã bị bốn người vây vào giữa.
Tất cả mọi người như rớt vào hố băng.
Đây là còn chưa động thủ đã có uy thế như vậy.
Hoàn toàn đúng là Thái Sơn áp đỉnh ~