Thấy vậy, đám người tà đạo lại thi nhau vỗ đùi tiếc nuối.
Bà nội cái cẳng, mới chớp mắt lão quỷ đã nhảy ra!
Lại chậm một bước!
Thế là lại giống như lần trước, đám người lại tới tấp nguyền rủa lão quỷ chết trên tường thành, ai bảo ngươi nhảy nhanh như thế chứ.
Vẻ mặt Bạch Liên hộ pháp hơi cứng đờ, nhưng mũi tên đã rời dây cung, chỉ có thể nắm mũi thừa nhận, nhìn về phía mọi người cười, nói: “Dũng khí Cái Thất quả thực rất đáng khen ngợi, chỉ là tính khí có hơi nóng nảy, nhưng mà niệm tình hắn ta cũng là nóng lòng muốn hộ giáo, có thể bỏ qua không cần truy cứu, lời hứa vừa rồi vẫn có hiệu lực, kẻ có thể trảm được tướng địch, đều có thể thỉnh phong chính thân”.
Đám người tà đạo vừa nghe thấy vậy, thậm chí còn nguyền rủa dữ dội hơn.
Chết trên tường thành vẫn còn xem là quá nhẹ, tốt nhất là bị đánh cho tới phọt phân, nói chung là càng thê thảm càng tốt.
Nhưng bất kể trong lòng có toan tính gì, trên mặt bọn họ cũng không biểu lộ ra, đều là lão hồ ly trên giang hồ, sẽ không dễ dàng biểu lộ dáng vẻ hỉ nộ, đặc biệt là những nơi mà toan tính nhỏ nhặt bay đầy trời như vậy.
Bọn họ thậm chí còn nhiệt tình chúc mừng Bạch Liên hộ pháp.
“Diêm hộ pháp thật khoan dung độ lượng, tại hạ kính phục”. Một thanh niên tay cầm quạt sắt, mắt tam giác, mũi ưng chắp tay xu nịnh nói.
“Hộ pháp đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, có thể đi theo hộ pháp đại nhân kiến công lập nghiệp, là vinh hạnh của chúng ta.” Một nam tử cường tráng với bộ râu quai nón, trên cổ treo đầy khô lâu pháp châu nói với giọng ồm ồm.
“Diêm hộ pháp đã lập được nhiều chiến công hiển hách, ngày đại nghiệp của thánh giáo thành công, nhất định sẽ được phong Vương bái tướng, sau này toàn bộ tiền đồ của chúng ta đều dựa vào hộ pháp đại nhân”. Một người phụ nữ trung niên mặt vàng vừa nói vừa nở một nụ cười yêu kiều.
“Bạch Liên chiếu thế, Hộ pháp đại nhân tựa như một ngọn đèn sáng”
“Hộ pháp đại nhân uy danh lừng lẫy”
“Chúng ta nguyện cả đời đi theo Hộ pháp đại nhân, đến chết cũng không thay đổi!”
....
Ba người dẫn đầu, ngoài ra còn có khoảng hơn chục người khác cũng sôi nổi thúc ngựa theo sau để biểu thị lòng trung thành.
Thực lực của họ cao thấp không đều, thanh niên quạt sắt, cường giả râu quai nón, nữ tử mặt vàng thực lực tương đối cao, còn lại thì đều yếu hơn một chút, nhưng mỗi người đều có thế mạnh riêng, đa phần đều có nội kình và pháp lực trên ba mươi năm.
Diêm hộ pháp vẫn đang đắm chìm trong những làn sóng ca ngợi, trong mắt vui mừng nhưng nét mặt lại lộ vẻ trách trời thương dân: “Được chư vị quá khen, ta cảm kích vô cùng, chỉ mong đại nghiệp thánh giáo sớm ngày thành công, sớm ngày giải thoát dân chúng khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng là cho chư vị hộ giáo một phen tiền đồ”.
Lời vừa nói xong, đám người tất nhiên là lại tranh nhau thổi phồng tán dương một phen.
“Hộ...Hộ pháp... đại nhân...tôi tôi...tôi nguyện nguyện ý đi theo ngài, ngài, ngài...”
Giữa lúc đám đông đang tung hô, một giọng nói lắp ba lắp bắp đột nhiên vang lên, nhưng đó là một người đàn ông có khoảng cách giữa hai mắt rộng đến kỳ dị, hắn ta có dáng vóc thấp, đầu lưỡi không thể thu hết vào miệng, lộ ra một nửa, lời nói lắp ba lắp bắp.
Đám người đồng loạt nhìn về phía hắn ta, trên mặt không khỏi lộ ra một tia khinh thường.
Ngay cả Diêm hộ pháp cũng khẽ cau mày, thanh âm ôn tồn, nhưng lại trực tiếp cắt ngang: “Lòng trung thành của ngươi bản hộ pháp hiểu rõ, không cần nhiều lời”.
Người đàn ông nói lắp tên Dư Bát Lang, cũng là một nhân vật tiếng tăm đã lâu trên giang hồ, mọi người còn đặt biệt hiệu cho hắn là “Lang nói lắp”, có hơn bốn mươi năm nội kình, cũng coi như trên mức trung bình trong đám người.
Không có vấn đề gì khác, chỉ nói lắp thôi.
Mọi người đã qua hai đợt nịnh nọt, hắn mới vừa nói ra câu đầu tiên.
Chậm hơn nào chỉ một nhịp.
Người đàn ông nói lắp bị ngắt lời, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng, lại nói: “Đại...đại nhân...ta...ta ta...”
Hắn ta sốt ruột nhưng hắn ta không thể theo kịp!
Nói chậm, tất những việc khác đều chậm, đặc biệt là việc lập công.
Trên đường đi tới có rất nhiều cơ hội lập công, nhưng hắn nói lắp, ngậm miệng im lặng ở băng ghế cuối, chẳng bắt được cơ hội nào cả.
Nhưng mà càng lo lắng, hắn ta lại càng nói lắp bắp, một chữ “ta” đã nói tới nửa ngày mà một chữ vẫn chưa thốt ra được.
“Nhìn kìa, trên đầu tường khai chiến rồi!”
Có người chờ đợi đã mất hết kiên nhẫn, cố ý ngắt lời hắn.
Thực ra cũng không tính là cố ý, bởi vì trên đầu tường thực sự bắt đầu giao đấu rồi.
Đám người dứt khoát không thèm để ý đến người đàn ông nói lắp đang tức giận đến đỏ mặt.
Đầu tường.
Nam tử ăn mày đang giao đấu với Đậu Lão Lục và Thường Ôn, từ xa nhìn lại, nam tử ăn mày đang khua cây Đả Cẩu Bổng trên tay kín đến không một kẽ hở, hai người bị đánh tới mức liên tục bại lui, đầu tường chợt nổi lên trận cuồng phong phấp phới, thậm chí một số binh sĩ thủ thành trực tiếp bị thổi bay rớt xuống thành.
Tình huống vô cùng lạc quan!
“Hay!”
“Lợi hại!!”
Đám người Bạch Liên giáo thấy vậy, cũng hào hứng khen hay.
“Đả cẩu côn pháp của Cái Thất đã đạt tới trình độ đại thành!”
“Đây là Côn pháp Hồng gia đã thất truyền, nghe nói Cái Thất có được một nửa phần trước, quả nhiên lợi hại”.
...
Đám người tà đạo cũng lần lượt lên tiếng, nhưng giọng điệu lộ rõ không có bao nhiêu chân thành.
Nhưng mà vừa nói xong, thế cục trên đầu tường đột nhiên bị đảo ngược.
Không hiểu tại sao, chỉ thấy Cái Thất đột nhiên che lấy đũng quần lùi lại phía sau, còn đánh rơi cả Đả Cẩu Bổng.
Sau đó thì đừng nói đến đánh nhau, đứng còn không vững.
Hai tên tướng địch dẫn theo không dưới hai mươi người cùng nhau bao vây, lập tức phản công một cách tài tình.
Quần ẩu!
Cái Thất bị đánh tới đầu óc quay cuồng, vội vàng định nhảy khỏi thành tẩu thoát.
Kết quả không biết một chiếc móc sắt từ đâu bay tới, lập tức móc lấy hắn ta, mắc lên ụ nhô trên tường thành.
Lại tiếp đó, bị một trận thập bát ban binh khí đập loạn, Cái Thất liền không có động tĩnh, một thứ gì đó màu vàng chảy xuống từ cơ thể hắn.
Khá lắm.
Thực sự là bị đánh phọt phân.
Ngay sau đó, còn có một chiếc xe ba gác tiến đến đầu tường, một vài binh sĩ hét lớn đem Cái Thất ném lên xe, ngay cả thi thể cũng bị lôi đi.
“Cái Thất bị người ta đá háng sao?” Thanh niên quạt sắt hít một hơi khí lạnh, kinh hãi hỏi.
“Hình như không phải bị đá háng, là bị tách ra”. Cường giả râu quai nón nói.
Tất cả những điều này kể ra thì lâu, thực tế từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, cũng chỉ là mười mấy hơi thở công phu.
Đặc biệt là cục diện cuối cùng chuyển biến quá đột ngột, không kịp phản ứng, càng không kịp tương trợ.
Sắc mặt Diêm hộ pháp nhất thời trở nên vô cùng khó coi, vừa rồi tổn thất Quỷ Cước Ba và Dương Ngỗi thượng nhân, còn tưởng rằng đối phương là xảo thắng, cho nên không ngăn Thất ăn mày xung phong nhận việc.
Kết quả thì sao, lại tổn thất thêm một người.
Chưa nói đến việc mất đi ba vị cao thủ, chính là mặt mũi đại quân cũng khó mà giữ được.
Nếu tin tức bị truyền ra ngoài, các hộ pháp khác và đường chủ còn không phải cười đến bể bụng.
“Một Lưu Thành nho nhỏ, thế mà lại làm tổn thất ba người của bản hộ pháp, tốt tốt tốt...”
Diêm hộ pháp nghiến răng, quay lại nói với đám tà đạo: “Hai tên tướng địch trên thành liên thủ đối phó với một người bên ta, thật không có chút đạo nghĩa giang hồ nào, đã như vậy bản hộ pháo cũng không cần xem trọng, lần này các người bốn người cùng lên, quần ẩu trở về!”
“Chém chết hai tên tướng địch, bốn người đồng thời được thỉnh phong chính thân, ai nguyện ý đi?”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đôi mắt của đám người tà đạo vốn có phần giật mình vì cái chết của Cái Thất, lại lập tức sáng lên.
Một đánh hai có thể phát sinh biến cố.
Bốn đánh hai há chẳng phải mười phần chắc chín sao?