Đám người tà đạo còn lại trong trướng trao đổi ánh mắt với nhau, trên mặt đều có chút động lòng.
Đơn giản chỉ có một câu “thỉnh phong với giáo chủ đại nhân, cho thượng nhân chính thân” thể hiện rất nhiều thứ.
Bạch Liên giáo chủ bất ngờ xuất hiện, chiêu mộ anh hào khắp thiên hạ, đưa ra khẩu hiệu: “Bãi bỏ khoa cử, chia đất phong hầu, cha truyền con nối, cùng nhau gây dựng nên một thiên đường vương quyền”, mục tiêu nhắm thẳng vào Lê đình.
Khẩu hiệu vừa ra, liền thu hút ánh mắt chú ý của toàn bộ giang hồ.
Chư ma tà đạo vốn đã có dã tâm gây sóng gió trong thời buổi loạn lạc giờ có không ít kẻ gia nhập, thế lực ngày càng bành trướng.
Kể từ đó Bạch Liên đại quân liên tiếp giành chiến thắng, vài ngày trước đã khiến quan quân thất bại thảm hại, vây khốn Tế Nam phủ, chư ma tà đạo vốn chỉ có ý định đứng ngoài cuộc, giờ tự nhiên cũng động lòng.
Bởi cứ tiếp tục theo đà phát triển này, nói không chừng Bạch Liên giáo thực sự có thể lật đổ Lê Đình xuống đất.
Loạn thế đã trải qua hơn hai mươi năm, đã đến lúc cải thiên hoán địa.
Lại nói Bạch Liên giáo chủ kỳ nhân, đột nhiên xuất hiện, pháp lực thâm sâu khó dò, khiến ngay cả Bạch Liên thánh chủ Từ Hồng cũng cam tâm tình nguyện đi theo ông ta.
Tại Tế Nam thành, chỉ với ba chiêu đã đánh bại Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu, đệ nhất cao thủ ngoại kình của triều đình, một chiêu thuật vẩy đậu thành binh, đã khiến ba nghìn kỵ binh Quan Ninh bỏ chạy toán loạn.
Trên giang hồ còn âm thầm lan truyền tin đồn, nói Bạch Liên giáo chủ là một lão ngoan đồng của Bạch Liên giáo đã quy ẩn hàng trăm năm, mà Bạch Liên Thánh chủ Từ Hồng lại chính là đồ tử đồ tôn của ông ta.
Thực hư ra sao không ai biết rõ, nhưng từ việc Thánh chủ Hồng Liên cam tâm tình nguyện phò tá hắn mà nói, ắt hẳn có liên quan với Bạch Liên giáo.
Trước mắt triều đình mới bại trận, thế lực Bạch Liên giáo ngày càng thêm bành trướng, các phe phái trên giang hồ cũng ùn ùn gia nhập vào.
Lúc này nếu còn không lập công chính thân, lại còn trì hoãn thêm nữa thì ngay cả canh cũng không có để húp.
Cái gọi là “Lập công chính thân”, chính là quy củ do Bạch Liên giáo chủ đề ra, chỉ có những người lập công, nhận được danh hiệu “Bạch Liên hộ pháp” mới có tư cách chiêu binh mãi mã, tương lai phân đất phong hầu mới có danh phận chiếm lĩnh một phương.
Bãi bỏ khoa cửa, phân đất phong hầu là điều chưa từng được thực hiện trong hàng ngàn ngàn năm kể từ khi nhà Càn thống nhất.
Tương lai hoàn mĩ như vậy đã thu hút sự chú ý của tất cả các thế lực trên giang hồ.
Đại vương triều thống nhất quá hùng mạnh, đã chèn ép giang hồ tới mức không thở nổi.
Ví dụ như triều Đại Lê, Phi Ngư Vệ, Thập đại Thần bộ tung hoành khắp nơi, giết người không ghê tay, đã có bao nhiêu danh môn trên giang hồ đều bị bọn chúng tàn sát không chừa một ai.
Đánh thua thì chết, đánh thắng thì gây thù, nói không chừng ngày sau liền bị liên hợp vây quét.
Mấu chốt là lại có một đám tự xưng là thánh địa danh môn “Chính Nghĩa” có quan hệ mật thiết với bọn chúng, thật đáng hận.
Phản đồ!
Gió lớn nổi mây cuộn trôi, sao có được dũng sĩ thủ bốn phương.
Có áp bức, tất có phản kháng.
Bằng không có một ngày dẫn phu nhân ra khỏi thành, ăn lẩu hát ca, đột nhiên trong nhà bị Phi Ngư Vệ tịch thu tài sản, giết hết cả nhà.
Giang hồ khổ vì Lê lâu rồi!
Cho nên ngày tháng không có Phi Ngư Vệ mới là ngày tháng tốt lành.
Trong khoảnh khắc mọi người đang còn do dự Dương Ngỗi thượng nhân đã nhảy ra ngoài, đây cũng xem như là đã nắm bắt cơ hội.
Nếu thành công giết được tướng địch, ắt sẽ như cá vượt Long môn.
Nghĩ tới đây, đám người hơn hai mươi tên tà đạo nảy sinh ghen ghét, đố kị, lòng thầm nguyền rủa Dương Ngỗi thượng nhân thất bại, tốt nhất là giống như Quỷ Cước Tam, chết ở trên thành đừng trở về, kẻo không tiện nghi đều bị cướp đi hết.
Một kẻ hái hoa tặc, nội kình còn yếu kém, không biết xấu hổ tự xưng Thượng nhân?
Phi, không biết xấu hổ!
So với đám người tà đạo, thống binh của Bạch Liên giáo ít tâm tư hơn nhiều, chỉ hi vọng Dương Ngỗi thượng nhân nhanh chóng truyền tin mừng về để bọn họ chiếm thành lấy lương thực.
Trên đường đi tới, gần như lương thảo của bọn họ đều sắp không đủ duy trì.
Thời gian trôi đi, trong đại trướng ai cũng mang những tâm tư riêng.
Ước chừng sau khoảng nửa nén nhang.
“Báo!”
Một binh sĩ Bạch Liên xông vào doanh trướng: “Khởi bẩm Hộ pháp đại nhân, Dương Ngỗi thượng nhân đã bại trận!”
“Cái gì?”
Khuôn mặt nhóm người Bạch Liên giáo thay đổi rõ rệt.
Đám người tà đạo ban đầu còn mừng thầm trong lòng, nhưng sau lại là kinh sợ, có hơi mâu thuẫn.
“Vậy người đâu?”
Bạch Liên hộ pháp kích động đến mức đứng bật dậy khỏi ghế.
“Hồi bẩm Hộ pháp đại nhân, Dương Ngỗi thượng nhân bị tướng địch dùng đại chùy nện mạnh xuống đất, e là lành ít dữ nhiều”. Bạch Liên binh sĩ thành thật nói.
Chính hắn là kẻ dẫn người tới gần xem trận đánh, Dương Ngỗi thượng nhân một mình bay lên tường thành, ban đầu còn giành thế thượng phong, áp đảo hai tướng địch dần rút lui, sau đó không biết xảy ra đại biến gì, đột nhiên liền rơi vào thế hạ phong, bị đánh ngược lại.
Nói cái gì mà ngã xuống đất, suy cho cùng cũng chỉ là cố giữ chút mặt mũi, Dương Ngỗi thượng nhân hoàn toàn bị vỡ tung đầu, não cũng bị lòi cả ra ngoài.
Chết không thể chết lại!
“Hồng trần tựa ngục, chúng sinh đều khổ, Vô Sanh Lão Mẫu sẽ phù hộ hắn vãng sinh cực lạc”.
Bạch Liên hộ pháp vẻ mặt đau buồn, sau đó oán hận nói: “Lưu Thành nho nhỏ đã lấy đi hai viên đại tướng của ta, chư vị mời đi theo ta xem trận, hôm nay ta nhất định phải hạ được Lưu Thành, vì hai vị tuẫn giáo báo thù rửa hận!”
“Cẩn tuân theo ý chỉ của Hộ Pháp đại nhân!” Đám người trong doanh trướng ứng lời.
Thế là đám người ra khỏi quân doanh, tiến lại phía chân thành, Bạch Liên binh sĩ giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra.
Đám người tà đạo nghe xong, tâm tư lập tức lại nổi lên.
Dương Ngỗi thượng nhân vậy mà có thể cùng đối thủ giao đấu nhiều hiệp, thậm chí vừa mới bắt đầu còn có thể chiếm thế thượng phong, nghĩa là sức mạnh của hai tướng địch liên thủ vốn là ngang sức ngang tài với Dương Ngỗi thượng nhân, bất phân thắng bại.
Có hi vọng!
Dương Ngỗi thượng nhân nhìn như dọa người, nhưng thực ra nội kình yếu kém, lực lượng dự trữ không đủ, rất có thể bởi nguyên nhân này mới bại trận.
Một người đàn ông mặc đồ lếch thếch, khuôn mặt nhếch nhác, hàm răng vàng khè nhảy ra trước tiên: “Hộ pháp đại nhân, để ta đi chiếu cố bọn chúng.”
Vừa dứt lời, còn không đợi Hộ Pháp đại nhân đáp lời, liền vội vàng hướng tường thành phóng tới.