“Bang!”
Tử thi đổ xuống đất, Tần Hà nhìn mặt đất chỗ trắng chỗ đỏ mà mặt run rẩy.
Quỷ Cước Tam có hình dáng thế nào đây?
Không nhớ rõ.
Móa nó chứ.
Đậu Lão Lục đúng là không có chút giác ngộ nào.
Dưới sự phấn khích lòng tin như tăng gấp trăm lần.
Đúng lúc này, những người khác của Quỷ Đao Môn đã nhảy lên tường.
Hai mươi mấy người mắt đỏ không cần đến thang đã đạp lên tường mà nhảy lên đầu thành, vừa nhìn.
Khá lắm, đầu thành đã không có động tĩnh gì, lão đại của mình đã nằm trên đất, màu trắng màu đỏ đều xuất hiện.
Ngay sau đó, một cái chùy sắt hung hăng đánh về phía bọn hắn.
“Giết tặc!!”
Đậu Lão Lục gầm lên giận dữ.
“Giết!”
“Chém chết bọn chúng!”
Lập tức tiếng hò hét nổi lên từ bốn phía.
Tên Quỷ Cước Tam chết, tinh thần các chiến sĩ đầu thành cũng trở nên phấn chấn.
Đặc biệt là Thường Ôn và Đậu Lão Lục, đối chiến gian nan với Quỷ Cước Tam, nhưng đối chiến với những thuộc hạ này của Quỷ Cước Tam lại không có khó khăn gì.
Cắt dưa thái rau, một đao chém một cái, một chùy đập một cái.
Lật đi lật lại mười mấy cái rối tinh rối mù.
Những tên còn lại của Quỷ Đao Môn kinh ngạc đến rơi cả tròng mắt.
Cái này gọi là công thành cái quái gì nữa, phải gọi là chịu chết!
Không tốt rồi, mau tách ra chạy!
Bảy tám người quay người từ trên tường thành nhảy xuống, lập tức bỏ chạy.
Yêu quân Bạch Liên xung phong nhìn thấy đều ngơ ngác.
Đại tướng công thành không thấy, mà tốc độ đám thuộc hạ chạy về còn nhanh hơn so với tốc độ khi xông lên.
Một đám người đông nghịt, có người thông minh, có người không thông minh.
Người thông minh phát giác ra điều không thích hợp, giảm tốc độ theo bản năng, người không thông minh thì vẫn gào thét xông lên phía trước.
Bỗng chốc trở nên hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau.
Cách tường thành hai ba mươi bước thì sao, loạn đến nỗi không có cách nào nhìn.
Người Quỷ Đao Môn tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, cũng không cần ai gọi, cứ chỉ lo chạy phần mình, còn giẫm lên đỉnh đầu đại quân để trở về.
Đại quân xô đẩy dưới chân tường thành, một trận mưa đá từ trên tường trên thành nện xuống .
Kết quả tất nhiên không phải nói nhiều.
Chỉ có mấy thang trúc đã dựa lên trên tường thành, còn chưa kịp giữ vững trèo lên thì đại quân đã sụp đổ hoàn toàn, xông đến như thủy triều, lại ôm đầu lùi lại như thủy triều.
Trên đầu thành sĩ khí phấn chấn, hò hét nhảy múa.
Tần Hà thấy vậy không nói hai lời liền chạy xuống cửa thành, cũng không biết từ xó xỉnh nào lôi ra một cỗ xe đẩy tay.
“Nào nào nào, cho nhờ qua nhờ qua nào.”
“Thu chân lại đi thu chân lại đi”
“…”
Đám người Phi Ngư Vệ sớm đã không thấy kỳ quái.
Không chỉ không ngăn cản, còn giúp mặc quần áo giúp tử thi.
Tần Hà người ta là môn đồ đầu tiên của Thanh Ngưu đại tiên, địa vị đã có tiêu chuẩn nhất định.
Không thấy người ta giống Thanh Ngưu đại tiên, đều cưỡi bò sao.
Không dám quản, cũng không thể quản được.
Cái này chính là siêu nhiên.
Tần Hà đẩy một chuyến không đủ, lại đẩy thêm chuyến nữa mới được đẩy được mười mấy cỗ thi thể này về lò thiêu thi của Lưu huyện.
Nơi này hiện giờ đã trở thành nơi trú quân của thiêu thi đường cùng lò hỏa táng thành đông.
Lấy lò thiêu thi ở trung tâm, lại trưng dụng thêm mấy căn nhà xung quanh.
Đại chiến sắp bắt đầu, thi thể chồng chất như núi, trưng dụng thêm lò hỏa táng là hợp tình hợp lý, bằng không thi thể xử lý không xong sẽ gây loạn, không có cách nào thủ thành nữa.
Chiến trường thiêu thi không gì kiêng kị.
Đây là quy tắc đời đời lưu truyền của thợ thiêu thi.
Ý tứ muốn nói, nếu hai quân xảy ra giao chiến, vậy thì thiêu thi sẽ không hạn chế đến buổi tối, ban ngày cũng có thể thiêu.
Có hai nguyên nhân: một là thi thể quá nhiều, không kịp nắm bắt thời gian đến tối càng phiền phức, hai là hai quân đối chọi, huyết khí, sát khí, tà khí ngập trời, lợi cho thi không lợi cho linh, quỷ thấy phải chạy đường vòng, xác suất phát sinh sự kiện linh dị rất thấp.
Đương nhiên… quy tắc này đối với Tần Hà mà nói, sớm đã dùng làm giấy chùi mông, đã sớm vứt đi.
Trong nội gian thiêu thi độc lập, sáu đài thiêu thi đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Đóng cửa, thanh lý thi thể.
Bước này có chút rắc rối, tên vương bát đản Đậu Lão Lục, đần độn đập chùy, có bốn cỗ tử thi đều bị nát đầu.
Tần Hà trầm lặng một lúc, quyết định tạm dừng việc thanh lý thi thể, thiêu những thi không bị vỡ đầu trước.
Quỷ Đao Môn cùng một đám, xem kịch đèn chiếu hẳn là sẽ biết tên đen đủi bị mất đầu trông như thế nào.
…
Đồng thời lúc này, trong đại trướng của yêu quân Bạch Liên.
Sắc mặt của một đám người yêu nhân Bạch Liên và đám tà môn trợ chiến ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, y phục của bọn chúng loè loẹt đủ kiểu, ngay đến yêu nhân Bạch Liên trừ trên đầu đội khăn vàng, mặc quần áo cũng không giống nhau.
Thoạt nhìn, ai không biết còn tưởng đây là gánh hát tụ họp đấy.
Trên vị trí thượng thủ, một người của yêu nhân Bạch Liên đội mũ ngũ phật kim tuyến, cổ đeo thiên châu đang nghe người của Quỷ Đao Môn dưới đường báo cáo, lông mày hơi nhăn lại.
Trận chiến mở màn không thuận lợi, không nói đại quân công thành bị tan rã, Quỷ Cước Tam và mười mấy thủ hạ đều không quay về.
Đây là truyện trước đây chưa từng có.
Càn quét một đường từ thành Tề Nam qua đây, các châu phủ không bỏ thành đầu hàng thì cũng đánh trống bỏ dùi.
Hôm nay có thể coi đụng phải cục xương rồi.
Lại là một cái Lưu huyện nho nhỏ chẳng hề có danh tiếng gì.
Thật sự có chút ngoài ý muốn.
“Hộ pháp đại nhân, triều đình vừa bại quân lính tan rã, hoàn toàn là do lũ tay sai Phi Ngư mạnh mẽ chống đỡ, chờ ta đi giết đám người chim kia, Lưu thành sẽ phá được.”
Đợi người của Quỷ Đao môn nói xong, một vị đầu đà đeo khuyên ở đầu mũi cất giọng nói ồm ồm đi ra khỏi hàng, ôm quyền với người trên vị trí thượng thủ, gương mặt hắn ta đỏ au, tai to mũi cao, nhìn rất quỷ dị, cực giống tiểu quỷ trên bức họa.
“Được, Dương Ngỗi thượng nhân chủ động xin đi hiến sức vì nghiệp lớn của Thánh Giáo ta, chuyện sau khi thành, bản hộ pháp chắc chắn sẽ gửi thư xin giáo chủ, chính thân cho thượng nhân.” Bạch Liên hộ pháp thấy thế liền mỉm cười cổ vũ.
Vị Dương Ngỗi thượng nhân này là cao nhân tà đạo có tiếng ở đất Lỗ, am hiểu thuật thải bổ, dù là Thập đại thần bộ của Phi Ngư Vệ đến thì cũng phải nhượng bộ lui binh, thực lực còn trên cả Quỷ Cước Tam.
Mà coi như hắn ta đánh không lại, rút đi cũng không có vấn đề.
“Không dám, hộ pháp đại nhân cứ chờ tin tốt của ta, ta đi một lát sẽ quay lại!” Dương Ngỗi thượng nhân ôm quyền, sau đó phất ống tay áo một cái, tiêu sái đi ra khỏi trướng.