Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263 - Thắng Một Cách Quỷ Dị

Chương 263 - Thắng một cách quỷ dị
Chương 263 - Thắng một cách quỷ dị

Quỷ Cước Tam chơi trò mèo vờn chuột, mà chuột còn có hẳn một cặp, nên hắn ta đang rất là phấn khích.

Đột nhiên cảm giác chân trái của mình sinh ra một sức mạnh kỳ lạ, tốc độ chân đột nhiên tăng nhanh, giống như là được bôi mỡ vậy.

Biên độ, tất nhiên là cực lớn.

“Két!”

Một tiếng vang khẽ.

Con ngươi Quỷ Cước Tam trừng lớn đến sắp lồi cả ra, khuôn mặt run rẩy kịch liệt.

Động tác tấn công cứ như vậy đột ngột dừng lại, một tay hắn ta từ từ che lên đũng quần, hai chân chầm chậm thu lại, há to miệng, “hít” sâu một tiếng.

Đau!

Đến tận óc!

Đậu Lão Lục cùng Thường Ôn được nơi lỏng áp lực, không khỏi thở phào mấy hơi.

Thế công của Quỷ Cước Tam quá mức ác liệt, lại liên tiếp không ngừng, hai người không còn dư lực chống đỡ, nguy hiểm cận kề.

Sau khi tập trung nhìn lại, cả hai đều sững sờ, không biết có chuyện gì xảy ra.

Quỷ Cước Tam đứng ở đối diện, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, ngay cả tay cầm đao cũng đang run rẩy.

“Tình huống gì đây?” Thường Ôn liếc nhìn Đậu Lão Lục.

“Hình như là kéo căng quá, hắn ta có vết thương cũ à?” Đậu Lão Lục cũng không hiểu ra sao.

“Sao ta lại cảm thấy giống như là hắn bị trượt chân?” Thường Ôn nhíu mày.

“Mặc kệ là bị cái gì, hắn ta đang không thoải mái thì tốt rồi, nhân lúc hắn ta đang bệnh, mau lấy mạng hắn ta, lên!” Đậu Lão Lục cắn chặt răng, giơ cao chuỳ vọt tới.

Thường Ôn thấy vậy, cũng vội vàng đuổi theo sau.

“Gan chó!”

Quỷ Cước Tam vội vã điều chỉnh lại vẻ mặt, hét lớn một tiếng, lập tức chém ra một đao, thuận thế ra một cái chổi chân sát đất mạnh mẽ ác liệt.

Ừm đúng, cái chổi chân!

Khá lắm!

Phải gọi là mạnh mẽ ác liệt, Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục còn chưa cận thân, cái chổi chân đã quét qua.

Tốc độ phải nói là cực nhanh, thế phải gọi là mãnh liệt, dẫn động gió nổi lên thổi y phục hai người bay phấp phới.

Quỷ Cước Tam “Ai ui” một tiếng, cả người theo cái chân kia văng ra ngoài với một tư thế cực kỳ quỷ dị.

Khuôn mặt chà thẳng xuống đất tạo ra một vệt dài, sau đó nằm sấp dưới chân hai người.

Thế là khung cảnh lại tạm dừng một lần nữa.

Ban đầu Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục bị gió mạnh cuốn tới làm cho hết hồn, tốc độ kia, chỉ thiếu chút nữa là mắt đã nhìn không kịp.

Sau khi tập trung nhìn lại, khá lắm, đây là tạo hình gì?

Hắn ta đang định dùng mặt để chà đổ tường thành hay sao?

Về phần Quỷ Cước Tam, hắn ta đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chân trái của hắn ta giống như là đã tự sinh ra ý thức tự chủ, tự có suy nghĩ riêng.

Không hề hoạt động theo suy nghĩ của hắn ta.

Từ trên cao nhìn xuống, ba đôi mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên riêng biệt.

Ngay sau đó, Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục giơ đao, chuỳ lên, sau đó vung mạnh về phía đầu Quỷ Cước Tam.

Mặc kệ hắn ta làm sao, có hời mà không chiếm thì chính là đồ ngốc!

Lần này, Quỷ Cước Tam không tránh khỏi bị luống cuống tay chân.

Cao thủ so chiêu, một khi bị đối phương bắt được sơ hở, bất kể chênh lệch thực lực bao nhiêu, cũng không tránh khỏi sẽ rơi vào thế yếu, một chút sơ suất thì chính là chết.

Kế tiếp lại một trận binh binh bang bang, bùm bùm bàm bàm, trong nháy mắt, tình thế đã bị xoay chuyển.

Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục bám lấy sơ hở liên tục tấn công mạnh mẽ, quyết đoán.

Quỷ Cước Tam thì ngược lại.

Đừng nói là chiến đấu, ngay cả bước hắn ta cũng không bước được!

Không dám động đậy, động nhẹ một chút đã kéo đến chỗ kia.

Hắn ta bị buộc chỉ có thể đứng bất động tại chỗ đón đỡ thế công của hai người.

Nhưng dù như vậy hắn vẫn có thể chống cự được, kêu gào nói: “Lão tử đứng bất động một chỗ cho các ngươi đánh, xem các ngươi có thể làm gì được ta, sư nương dạy đúng là sư nương dạy, ha ha ha, chờ người của ta lên được đầu tường, chém chết hết các ngươi!”

Sắc mặt của Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục lập tức khó coi, đối phương quả thực có vốn để phách lối.

Mấu chốt hơn là, những người còn lại của Quỷ đao môn theo sát phía sau lúc này cũng đã vọt đến dưới tường thành, đang chuẩn bị băng tường xông lên.

Trong lầu nhỏ trên cửa thành, Tần Hà thấy vậy không khỏi lắc đầu.

Đúng là nội kình là nội kình còn thực lực là thực lực, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Tên Quỷ Cước Tam này đúng là một nhân vật có số má, nội kình hùng hậu, đao pháp tinh xảo, phong cách chiến đấu thì ác liệt.

Đã như vậy rồi mà vẫn chưa thể đánh gục.

Ài, có thể làm sao đây.

Tiếp tục hỗ trợ thôi.

Làm người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

“Sư nương”, chính là dịu dàng quan tâm như vậy đấy.

Thoả mãn hắn ta!

Biubiubiu!

Hai chân thuật tật phong, hai tay thuật tật phong!

Ba lần!

Tiếp theo liền thấy “sưu” một tiếng, tốc độ Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục đột nhiên tăng nhanh, binh khí quơ múa nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Hai người đang đối chiến cũng phải giật mình bật thốt ra tiếng, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Thời gian của mình giống như là đột nhiên được tua nhanh, hoặc có lẽ là, thời gian của Quỷ Cước Tam bị tua chậm lại.

Đao kiếm giao nhau, tia lửa bắn ra.

Ngay vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Quỷ Cước Tam đỡ được Tú xuân đao của Thường Ôn chém về phía hắn ta.

Nhưng mà hắn ta phòng được Tú xuân đao, lại không phòng được chuỳ sắt lớn.

“Bành!”

Ngay sau đó, đầu của Quỷ Cước Tam dưới một kích mạnh mẽ của Đậu Lão Lục, đã giống như một trái dưa hấu, bị đập nát.

Chiến đấu cứ như vậy im bặt mà dừng, có chút máu tanh.

“Oa”

“Lợi hại!”

“Đậu Bả tổng quá uy vũ!”

Đám Phi Ngư Vệ cùng binh sĩ đang hồi hộp quan chiến lập tức reo hò.

Mặc dù quá trình chiến đấu hơi có vẻ quỷ dị, nhưng cuối cùng đã thắng lợi.

Đại tướng quân địch tấn công thành, bị một chuỳ đập bể đầu.

Sảng khoái!

Cực kỳ sảng khoái!

Đám người hò reo.

Nhưng mà Tần Hà lại quăng vỏ hạt dưa, tức giận mắng: “Cái chân thối bà nội ngươi Đậu Lão Lục, cmn ai bảo ngươi đánh bể đầu?”

Bình Luận (0)
Comment