Ngàn người lấp đầy thành, vạn người lấp đầy đồng.
Nghe đến số lượng hai vạn người thì cũng chỉ như vậy, nhưng nếu thật sự là đặt sờ sờ trước mặt, thì quả thực chính là che trời lấp đất.
Cả vùng Lưu huyện, nhân khẩu mới không quá vạn người, trú đóng hai ngàn quân, trên thực tế số người được ăn no không đến một ngàn, số còn lại là bụng rỗng.
Thiên tổng trú đóng là một tên vô dụng, hắn ta tên là Lương Thường Vận, khi đội ngũ ba trăm người thiêu thi tiến vào thành, tên gia hỏa này uống rượu ngủ quên vẫn còn chưa tỉnh.
Vừa nghe tin yêu quân Bạch Liên tới, mọi người bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, sợ đến vỡ mật, run run rẩy rẩy liên tiếp hỏi Thường Ôn và Ngụy Vũ mấy chục lần, phải làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ.
Ngụy Vũ và Thường Ôn còn có thể trả lời như thế nào đây.
Cho dù liều mạng cũng phải trụ vững chứ sao.
Người khác đầu hàng có lẽ còn giữ được một mạng, nhưng Phi Ngư Vệ mà đầu hàng thì chỉ có một chữ chết.
Thù hận mấy trăm năm giữa Phi Ngư Vệ và Bạch Liên không hề đơn giản.
Nếu nói về Phi Ngư Vệ, mấy trăm năm vẫn chiến đấu nơi tiền tuyến, nhân số không nhiều, nhưng cũng được coi như là một ít tinh hoa cuối cùng còn tồn tại trong số ít của triều Đại Lý.
Đặc biệt là Thường Ôn, Bách hộ đội truy bắt, hắn ta đã có không ít kinh nghiệm.
Sau khi thương lượng với Đậu Lão Lục thì không chút do dự, lập tức thu nạp hơn nghìn người của Lương Thường Vận kia, năm mươi người Phi Ngư Vệ tản ra mỗi người đem theo một đội. Sau đó triệu tập dân tráng trong thành đến bảo vệ thành, còn tung tin đồn, nói Bạch Liên giáo ăn thịt người, gặp người thì giết, thấy đồ vật thì cướp.
Đồng thời tiến hành từ hai phía, hiệu quả cũng không tồi.
Mấy nhà cường hào phú hộ trong Lưu Huyện bị dọa sợ, lập tức mang gia đinh, tá điền đi trợ trận, quyên tiền quyên lương thực.
Sau mội hồi chiêu mộ, lại triệu tập được thêm hơn ngàn người.
Tập hợp lại một chỗ được hơn hai nghìn năm trăm người, cuối cùng cũng có thể đứng kín trên tường thành, còn thiết lập ra quy tắc, chia ụ ra để để bảo vệ, kẻ nào thất thủ sẽ bị chém, lại để cho hơn ba trăm người bên Đậu Lão Lục làm quân dự bị và quân đốc chiến.
Nói chung nhìn dáng vẻ cũng có vài phần khí thế của tướng quân trên sa trường.
Mà yêu quân Bạch Liên bên ngoài thành cũng đặc biệt nể mặt, bao vây thành mà không thấy công thành, khói bếp mịt mù, nhóm lửa nấu cơm.
Ăn no uống đủ mới phái một người chạy đến kêu hàng, Thường Ôn nhẹ nhàng ôn tồn trả lời một câu “Đầu hàng thì có thể đầu hàng, nhưng điều kiện đưa ra lại là vấn đề, cần phải thương lượng một chút.”
Khá lắm, quay đi quay lại mặc cả mấy lần thì trời cũng đã tối rồi.
Yêu quân Bạch Liên thấy vậy, được, vậy thì ngày mai nói tiếp vậy.
Qua ngày hôm sau, chung quy là không thể thương lượng tiếp được nữa.
Đánh nhau thôi.
Một đám lớn yêu quân Bạch Liên chen chúc hỗn loạn khiêng thang trúc hướng về phía tường thành.
Người dẫn đầu để trần thân trên, cầm trong tay một thanh đao đầu quỷ xông lên trước nhất, toàn thân giống như là đồng đúc, đỉnh đầu bao phủ oán khí và sát khí nồng đậm, thậm chí trong ánh mắt có luồng ánh sáng màu đỏ đang lập lòe.
Đằng sau người đàn ông vai trần, còn có một tiểu đội tinh nhuệ tầm hai mươi người, ánh mắt người nào người nấy đều bất thường, mặt mày dữ tợn, trong tay cũng đều cầm đao đầu quỷ.
“Hình như là người của Quỷ đao môn!” Ngụy Vũ vừa thấy mặt liền biến sắc.
Những năm gần đây Quỷ đao môn hoạt động mạnh, có khoảng năm người của Quỷ Dao môn đã vào hồ sơ cấp Ất của Phi Ngư Vệ, liên tục có xung đột chính điện với các đội Thần bộ của Phi Ngư Vệ.
Nghe qua nhiều lần, ngay cả Ngụy Vũ là người của thiêu thi đường cũng có ấn tượng.
“Là Quỷ Cước Tam của Quỷ Đao môn!” Thường Ôn biến sắc.
Lai lịch của Quỷ Đao môn thần bí, theo truyền thuyết sau khi một tên phản môn cặn bã của Đại Đao hội bái quỷ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, sau đó đã thành lập ra môn phái này.
Quỷ Cước Tam là đường chủ của Quỷ Đao môn, trình độ tu luyện đã đạt đến năm mươi năm nội kình, là người hung ác tàn nhẫn, giết vô số mạng người.
Điều này làm cho lòng Thường Ôn thêm căng thẳng.
Lần này Bạch Liên giáo phản loan, tình thế còn gay go hơn rất nhiều so với dự đoán.
Nhân vật nhân tàn nhẫn trời không phục đất không phục như Quỷ Cước Tam, vậy mà lại tình nguyện mở đường cho cho yêu quân Bạch Liên, dẫn đầu công thành?
Rốt cục lần này Bạch Liên giáo đã tập kết được bao nhiêu tà ma ngoại đạo trợ chiến đây?
Khó trách tiền tuyến đại bại, thành Tề Nam cũng bị bao vây.
Trong lúc hắn ta ngây người, Quỷ Cước Tam đã sải bước đến, bỏ người phía sau gần trăm bước, nhảy lên một cái vọt lên tường thành, chém một đao về phía đầu Thường Ôn, rất dứt khoát, rất có khí thế lấy đầu của thượng tướng kẻ thù trong đội quân hỗn loạn.
Thường Ôn nhìn từ trên cao xuống, đương nhiên là sớm đã có sự chuẩn bị, chỉ thấy hắn lăn một vòng, tránh một đao vào đầu, Tú xuân đao vung nghiêng về phíavQuỷ Cước Tam.
Nhưng mà một đao kia của Quỷ Cước Tam nhìn có vẻ sắc bén nhưng thực tế chỉ là hư chiêu.
Thường Ôn vừa động, hắn ta cũng thay đổi chiêu thức.
Cơ thể giữa không trung thuận thế xoay vòng, mượn lực từ eo để xoay người một cái, hai tay cầm đao, ra sức chém về phía Tú xuân đao của Thường Ôn.
“Keng” một tiếng, cứng chọi cứng.
Thường Ôn chỉ cảm thấy tức ngực, giống như bị đánh trúng một quyền rồi, gan bàn tay tê dại, bạch bạch bạch lui về phía sau, thiếu chút nữa từ trên đầu thành rơi xuống.
Ngược lại Quỷ Cước Tam hạ xuống đất một cách vững vàng, trấn tĩnh không việc gì.
“Đậu Lão Lục, mau đến hỗ trợ!” Sắc mặt Thường Ôn trở nên khó coi.
Cao thủ so chiêu, chỉ cần ra tay liền biết sâu cạn, đều là năm mươi năm nội kình, Quỷ Tam Cước còn mạnh hơn hắn ta nhiều.
Đơn độc đánh chiến, không quá mười chiêu sẽ thua.
“Ăn của Lão Đậu ta một chùy!”
Thường Ôn vừa dứt lời, một chiếc chùy từ không trung đập về phía Quỷ Cước Tam, thế đại lực trầm.
Quỷ Cước Tam ngang đao đón đỡ, tiếng kim loại va chạm vang lên, chùy bắn ngược trở lại, Quỷ Cước Tam lùi lại một bước.
Đậu Lão Lục đã tới.
Hắn ta một tay cầm đao, một tay đón lấy chiếc chùy vừa bị bắn ngược trở lại, cùng với Thường Ôn mỗi người một bên bao vây Quỷ Cước Tam.
“Khí lực không tồi.”
Nhưng trên mặt của Quỷ Cước Tam lại không hề có vẻ gì gọi là nghiêm trọng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt châm chọc, nói :” Chỉ đáng tiếc là tốc độ vẫn còn hơi chậm.”
“Yêu nhân to gan, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Đậu Lão Lục khẽ quát một tiếng liền xông lên.
Thường Ôn thấy vậy, cũng lập tức bao lại từ phía sau, ba người đồng thời đánh nhau thành một đoàn.
Quỷ Cước tam không hổ là nhân vật tàn nhẫn thành danh trong giang hồ đã lâu, ngay cả một đấu hai cũng không bị rơi vào thế hạ phòng, từng chiêu đều hung hữ mạnh mẽ ác liệt.
Trái lại, Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục thì vẫn còn thiếu chút ý tứ.
Thường Ôn nhanh nhẹn có thừa nhưng không đủ lực lượng, Đậu Lão Lục thì rất mạnh mẽ nhưng lại không đủ nhanh nhẹn.
Chưa ra hai mươi chiêu, hai người liên thủ mà vẫn bị áp chế, liên tục bại lui.
Quỷ Cước Tam cười lớn “ Ha ha”, càng chiến đấu càng dũng mãnh, còn mở miệng nói gây thù hận: “Bản lĩnh của các ngươi đều do sư nương truyền dạy hay sao, không đủ đâu, vẫn chưa đủ đâu.”
Trong một lầu nhỏ trên cổng thành cách đó không xa, một người nào đó đang cắn hạt dưa đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm.
Hừ, tiểu tử!
Xem ngươi đắc ý kìa.
Không đủ phải không?
Thỏa mãn ngươi đấy!
“Biu!”
Thuật tật phong một chân!