“Chỉ còn lại mấy người các ngươi thôi, còn chen chúc gì nữa.”
“Sửa soạn chỉnh tề quần áo đi.”
“Ai kia, lau sạch mũi đi rồi tiếp tục vái lạy.”
“…”
Ở trong lều của Thường Ôn, bức tượng thần Thanh Ngưu đại tiên đặt ở trên cao, dâng cúng đầy đủ nến hương.
Thường Ôn và Đậu Lão Lục đang duy trì trật tự, hôm nay người đến tế bái bắt đầu sớm hơn so với hôm qua, trời sáng rõ đã tới lượt cuối.
Chờ đến người cuối cùng bái xong, Thường Ôn cầu khấn một câu, tiếp đó chuẩn bị cất tượng thần, kết thúc việc tế bái hôm nay.
“Chờ một chút.”
Chính lúc này có một người hấp tấp vội vàng từ xa xông tới, nói:” Chờ ta đã, ta còn chưa cúng bái mà.”
Người đó chính là Ngụy Nguyên Cát.
Những người bên ngoài lều vội vàng tránh ra, họ đều nhận ra người này.
Đệ đệ của Ngụy Vũ, cái chân chó mà hắn ta đi đâu cũng mang theo bên mình.
“Mau lên mau lên, chờ ngươi đấy.”
Thường Ôn vừa trông thấy liền vội vàng vẫy tay với hắn ta, mọi người đều đến rồi, chỉ thiếu hai huynh đệ họ, cũng không biết là có việc gì.
Hôm nay rất khá, cuối cùng cũng có một người đã thông não.
Ngụy Nguyên Cát chạy đến trước tượng thần, vội vàng sửa soạn lại quần áo, quỳ phịch xuống một tiếng, đầu rập xuống đất: “Thanh Ngưu đại tiên trên cao, tiểu nhân Ngụy Nguyên Cát nguyện làm tín đồ trung thành nhất của ngài…”
Tiếp đó Ngụy Nguyên Cát vừa dập đầu vừa cầu nguyện, khá lắm.
Thật sự là dập đầu mà.
Trán đập thẳng xuống đất phát ra tiếng bang bang.
Mới dập đầu mấy lần mà trán đã đỏ lên rồi.
Thường Ôn và Đậu Lão Lục nhìn đến ngây người.
Để cho ngươi tế bái chứ có phải để cho ngươi tự hành hạ mình đâu.
Tần Hà ở lò hỏa táng thành Đông, người đầu tiên được Thanh Ngưu đại tiên truyền pháp cũng không đập đến mức này đâu.
“Tần Hà, bái lạy đại tiên cần phải bái lạy như thế này à?”
Thường Ôn nhìn về phía Tần Hà đang ngồi vắt chân cắn hạt dưa, lại gần nhỏ giọng hỏi.
Trong lều trại lúc này, ngoại trừ Ngụy Vũ ra thì tất cả mọi người trong doanh địa đều đến rồi, ngay cả Từ Trường Thọ, Lý Thiết cũng chen vào.
Thanh Ngưu đại tiên truyền pháp, người thành tâm thì linh.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết như thế nào mới gọi là thành tâm, không biết tiêu chuẩn là gì.
Tụ họp ở đây một là náo nhiệt, hai là trong lòng nghĩ muốn xem xem ở phương diện tế bái có cần phải chú ý điều gì hay không.
Tần Hà liếc mắt nhìn Ngụy Nguyên Cát đang coi đầu là chày gỗ, trực tiếp lắc đầu: “Không cần, Thanh Ngưu đại tiên đã nói rồi, thân thể da tóc cha mẹ cho, không dám tổn thương, thành tâm tất sẽ linh.”
Địa vị hiện tại của Tần Hà trong doanh địa có thể nói là nước lên thì thuyền lên.
Hết cách rồi, người đầu tiên được Thanh Ngưu đại tiên truyền pháp, nắm quyền giải thích cuối cùng đối với việc tế bái Thanh Ngưu đại tiên.
Hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Người khác không rõ, nhưng Thường Ôn thì biết rõ ràng, tối qua Tần Hà ám chỉ cho hắn ta tổ chức việc tế bái tốt thì sau này sẽ còn có ban thưởng.
Kết quả thế nào, thật sự có thưởng rồi.
Hắn ta thấy, quan hệ giữa Thanh Ngưu đại tiên và Tần Hà nhất định là không tầm thường.
Quay lại việc Ngụy Nguyên Cát tế bái với cách thức tự hành thân, đối với Tần Hà mà nói tất nhiên hắn sẽ không cổ vũ.
Hắn chỉ muốn tích lũy một chút công đức, cho mấy đại chiêu ăn công đức kia ăn no, không muốn có ý định tạo ra một cái tà giáo.
Cho nên vừa có dấu hiệu thì hắn cần phải đưa ra thái độ dứt khoát thể hiện lập trường rõ ràng.
Mấy người nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như phải hành hạ bản thân mới thể hiện được sự thành tâm, vậy thì phiền phức.
Cái trò hành hạ bản thân này không hề có hạn mức cao nhất.
Ngụy Nguyên Cát không chịu lắng nghe, ý chí kiên định mà dập đầu chín mươi chín lần mới hưng phấn rời đi.
Thường Ôn chờ một lúc không thấy ai đến nữa, mới thu lại tượng thần kết thúc việc tế bái buổi sáng.
Đám đông đến mong chờ mà đến, lại mong chờ mà đi.
Tần Hà cũng rất hài lòng.
Đội ngũ ba trăm người, đóng góp được hơn một nghìn tám trăm công đức.
Tuy rằng cũng chỉ đủ tiêu hao cho một lần truyền pháp, nhưng cũng coi như không tồi.
Bình quân mỗi người có hơn sáu điểm.
Cộng thêm người miếu Lương Thành tiên nhân bắt đầu có thu vào, tổng công đức đã vượt ngưỡng hai nghìn.
Công đức không nhiều, chỉ có thể truyền một ít giảng giải, cảm ngộ không tiêu tốn quá nhiều công đức, hoặc là đưa một ít kính khí đan không có mấy giá trị.
Bằng không sẽ lỗ vốn.
Nhưng đối với những người được truyền pháp, chỉ là như vậy cũng đã đủ để họ kinh ngạc vui mừng.
Sau đó kéo dài hơn mười ngày.
Đội ngũ đốt thi đi vòng quanh hướng Tây Bắc thành Tế Nam, đi khắp nơi đập thi diệt hoả.
Cũng có thương vong nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Tần Hà cũng đang tiếp tục truyền pháp.
Mười ngày sau đó, đội ngũ đốt thi ba trăm người này bất giác đã phát sinh biến hóa lớn thay đổi cả đại cục.
Ban đầu tất cả người có sức mạnh nội lực cộng lại, nhiều nhất tầm mười người.
Mà giờ đây, vừa không chú ý, cường giả nội kình đã đạt đến một trăm sáu mươi, trăm bảy mươi người, sắp đến một nửa.
Thường Ôn và Đậu Lão Lục mạnh nhất, nội lực bình quân đã đột phá được năm mươi năm.
Đây là khái niệm gì?
Hai chuẩn thần bộ!
Trình độ trung bình của Thập đại thần bộ Phi Ngư Vệ, cũng chưa đến sáu mươi năm nội kình.
Ngụy Nguyên Cát đột phá hai mươi năm nội kình.
Ngay cả Từ Trường Thọ và Lý Thiết cũng đã trở thành cường giả nội kình.
Một đám thợ thiêu thi cũng nhận được chiếu cố, được truyền cho văn trấn thi cùng một vài pháp môn nhỏ tụ khí dưỡng thần.
Mà đây còn là kết quả của việc Tần Hà đã kìm hãm, không truyền thụ hoàn toàn.
Nếu mà ra sức để truyền thụ, thì ba trăm người này có thể sẽ vô định thiên hạ.
Nhưng điều này cũng đã đủ để làm người ta chấn động rồi.
Một khi thực lực mạnh mẽ thì đội ngũ sẽ có đủ khí thế, sẽ không còn phải e dè sợ hãi như trước kia.
Chỉ cần không gặp phải nhảy cương, thì con đường phía trước sẽ chẳng có trở ngại gì, như là thái dưa cắt rau.
Về phần yêu ma quỷ quái, khi ba trăm người tập hợp cùng một chỗ với nhau, dương khí, tinh khí đầy trời, bọn chúng sẽ phải tránh xa mà đi đường vòng, căn bản là không dám tiếp cận.
Điều mà Tần Hà không biết đó là, hành vi tiện tay truyền pháp của hắn để kiếm công đức, tương lai sẽ gây ra ảnh hướng lớn đến thế cục thiên hạ, vượt quá dự đoán của hắn.
Bao gồm một số người được truyền pháp, sau này sẽ dần dần được cộng đồng công nhận, đồng thời sẽ mang theo cái tên tuổi vang dội: môn đồ Thanh Ngưu.
Mà hành vi của hắn cũng được ghi vào sử sách, sử xưng “Thanh Ngưu truyền đạo.”
Đoạn thời gian này cũng được giới tu luyện gọi là “Ánh tà dương thần thoại.”
Đương nhiên đây đều là về sau này.
Ngay lúc này, ba trăm người của đội ngũ thiêu thi bị miễn cưỡng dính chặt vào với nhau, đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ khi xuất phát tới giờ.
Bị hơn hai vạn quân của Bạch Liên đại quân bao vây!
Sự tình xảy ra quá đột ngột, khi đội ngũ đốt thi tiến vào khu vực lân cận Lưu huyện, đột nhiên gặp phải một đội Bạch Liên yêu quân, nhân số khoảng chừng năm trăm người.
Hai bên thấy nhau lập tức đối chiến.
Kết quả tự nhiên không cần nói rồi, hai người chuẩn đại thần bộ dẫn theo một đám cường giả nội kình, đánh như thái dưa cắt rau, đem đám yêu quân Bạch Liên đánh đến người ngã ngựa đổ.
Đánh nhau xong, đến lúc thẩm tra người còn sống mới phát hiện, chuyện lớn không hay rồi.
Trước đây Quan quân đại bại, tình hình thành Tề Nam hết sức nguy hiểm, Bạch Liên quân chia quân càn quét các huyện xung quanh, giống như châu chấu ùn ùn kéo đến.
Ba người Thường Ôn, Ngụy Vũ, Đậu Lão Lục thương lượng, không thể tiếp tục ở dã ngoại, phải nhanh chóng đi tìm chỗ trú ẩn.
Thế nên đã lãnh đạo đội ngũ hơn ba trăm người chạy nước rút trăm dặm, nhanh như chớp đã chạy tiến vào huyện Lưu.
Kết quả chân trước vừa bước vào thành chân sau Đại quân Bạch Liên cũng đã tới.
Hơn hai vạn người, đem Lưu huyện, một cái huyện thành nhỏ đổ nát không người biết đến, bao vây không một giọt nước lọt qua.