Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260 - Bái Đại Tiên Nhân

Chương 260 - Bái đại tiên nhân
Chương 260 - Bái đại tiên nhân

Năm kẻ hiến tế “mỉm cười” xuất hiện trong mộng nhiều lần.

Ngụy Vũ ngủ không yên giấc, nửa đêm trằn trọc, cảm giác như bản thân mình đang bước đi trên mặt băng mỏng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, phía dưới tấm băng tối đen như mực có vô số cương thi, ác quỷ há mồm chực sẵn.

Đột nhiên, tảng băng vỡ tan, y rơi thẳng xuống

Thân thể lăn lộn lắc lư trong bóng tối.

Đột nhiên mở mắt, chỉ thấy Ngụy Nguyên Cát phấn khích kích động lay người mình, trong miệng hô to gì đó, qua một lát sau, thanh âm mới truyền vào trong tai: “Vũ ca Vũ ca, ta đã đột phá cánh cửa mười năm rồi, ta đã đột phá cánh cửa mười năm rồi, ha ha ha ha”

Ngụy Vũ vội vàng ngồi dậy lau trán, trên đó đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.

Gần đây áp lực quá lớn, liên tục xảy ra chuyện không nói, còn đủ loại phiền muộn.

Lắc lắc đầu ngồi dậy, Ngụy Nguyên Cát lúc này cũng đã buông hắn ra, đang hưng phấn quơ quơ nắm đấm.

“Ngươi mới nói cái gì?” Ngụy Vũ hỏi.

“Vũ ca, ta vượt qua rồi, ta đột mười năm rồi, ha ha” Ngụy Nguyên Cát hưng phấn lại nhào lên.

“Phải không?”

Ngụy Vũ lập tức giãn lông mày, thay hắn mừng rỡ.

Bản thân vị đường đệ này cũng vất vả, ngộ tính kém, gia sản nhà họ Nguỵ không tồi, cũng trợ giúp không ít, chỉ tiếc nội kình của hắn tiến triển chậm chạp, vẫn luôn kẹt ở mười năm, đây cũng không thể tính là một cửa ải, nhưng hắn ta đã bước chân vào cửa ải này bốn năm năm rồi mà vẫn không có tiến triển chút nào.

Thật không ngờ ngày hôm nay chỉ một buổi sáng đã đột phá.

Thật là chuyện tốt.

“Sao đột nhiên lại đột phá vậy ?” Ngụy Vũ hiếu kỳ, trước khi hừng đông cả hai đều nằm ngủ, theo đạo lý hắn ta làm gì có thời gian tu luyện.

Mặt mũi Ngụy Nguyên Cát tràn đầy vẻ kích động, kêu lên: “Vũ ca, Thanh Ngưu đại tiên, là Thanh Ngưu đại tiên, tối hôm qua ta mơ thấy Thanh Ngưu đại tiên , hắn ban thưởng ta một viên nội kình đan, ta ăn hết liền đột phá rồi, ha ha ha”

Biểu cảm tò mò của Ngụy Vũ lập tức cứng đờ.

“Vũ ca, Thanh Ngưu đại tiên truyền pháp là thật.”

“Thanh Ngưu đại tiên thực sự có thật!”

“Chúng ta cùng đi tế bái Thanh Ngưu đại tiên đi!

“Mọi người đều bái rồi, chỉ còn chúng ta thôi.”

“....”

Ngụy Nguyên Cát nắm lấy bả vai Ngụy Vũ lắc lắc dữ dội, hắn ta không phát hiện ra sắc mặt Ngụy Vũ rõ ràng đen lại.

“Bái, bái cái đầu ngươi!”

“Ngụy Vũ ta tuyệt đối sẽ không bái tên Thanh Ngưu đại tiên kia”

“Tuyệt đối sẽ không!”

“Ngươi cũng không được đi!”

Ngay sau đó, Ngụy Vũ đột nhiên bạo phát, bóp Ngụy Nguyên Cát đến mắt hắn ta trợn trắng.

.....

Lúc này trời đã sáng rõ, doanh địa hoàn toàn sôi trào.

Đêm qua Thanh Ngưu Đại Tiên lại lần nữa nhập mộng, chọn hơn mười người truyền pháp.

Mặc dù không phải truyền công pháp, mà là một chút giảng giải và cảm ngộ liên quan đến tu luyện, nhưng cũng đáng trân quý.

Thanh Ngưu Đại Tiên, thần tiên đến mức nào, mỗi chữ đều là chân ngôn.

Điều quan trọng nhất là những lời giảng giải và cảm ngộ này dường như đã khắc sâu vào tâm trí họ.

Hoàn toàn không có cảm giác lãng quên hay lơ mơ sau khi tỉnh dậy.

Vô cùng rõ ràng.

Bọn hắn có thể nhớ rõ từng chữ mà Thanh Ngưu nói ra, hơn nữa những lời giảng giải, cảm ngộ khắc sâu trong tâm hồn, ý niệm thông suốt, không có một chút thắc mắc nào.

Nói tóm lại, chính là một đêm đốn ngộ.

Mười người được truyền pháp sức lực đột nhiên tăng mạnh.

Thực lực của Thường Ôn Bách hộ Phi Ngư Vệ từ 20 năm trực tiếp tăng đến 25 năm, hơn nữa lực lượng hậu bị đầy đủ, ba mươi năm đại quan sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, đột phá chỉ là vấn đề thời gian.

Ba mươi năm là khái niệm gì?

Đã có thể gọi là cao thủ.

Bốn mươi năm gần như có khả năng trở thành Thần bộ.

Trừ cái đó ra, Bả tổng binh sĩ Đậu Lão Lục cũng được Thanh Ngưu đại chiếu cố một lần nữa, thực lực cũng tăng lên một bậc.

Từ Trường Thọ ở lò hỏa táng thành đông cũng may mắn, nghe nói ngoài việc giảng giải cùng cảm ngộ trên tu luyện, hắn ta còn có được thêm một bản thuật loạn đấu trên đường, mười mấy người không thể tới gần, mỗi chiêu đều đánh vào chỗ hiểm, cực kỳ lợi hại.

Hơn nữa, Thanh Ngưu đại tiên còn ban cho đan dược.

Đó là một thứ gọi là nội kình đan.

Lò hỏa táng thành đông còn được ban thêm một viên nữa, cho một quan sai trực ban tên là Lý Thiết.

Bên phía binh sĩ cũng có ba tên may mắn.

Tu hành mười năm vẫn không tu ra được một chút nội kình, sau khi dùng một viên đan dược, liền trở thành cường giả nội kình, sở hữu hai ba năm nội kình.

Đây đúng là một trận hoan lạc.

Thanh Ngưu đại tiên thương xót với gian khổ của nhân loại, ngài truyền pháp cho đại chúng, chỉ cần thành tâm tế bái, sẽ nhất định có cơ hội.

Cơ duyên lớn trước giờ chưa từng có!

Đối với một chuyện tốt như vậy, trời còn chưa sáng, doanh trướng của Thường Ôn đã đông đến hỗn loạn.

Đến khi trời hửng sáng, thì toàn bộ doanh địa đã trống rỗng, mọi người đều đang xếp hàng để tế bái Đại tiên.

Đến trước tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên, đầu tiên là trả nguyện, Thường Ôn đã nói, mơ thấy coi như đã đạt thành nguyện.

Tiện thể ước nguyện thêm điều nữa, xong rồi thì mau mau tránh đường, mọi người đều đang đợi đấy.

Sắc mặt Ngụy Vũ đen khỏi nói, nhưng y lại không thể phát tác.

Ngoại trừ hắn ta cùng Ngụy Nguyên Cát, toàn bộ người trong doanh địa đều đang ở đó tế bái đại tiên.

Làm bữa sáng?

Không có thời gian!

Thu dọn doanh địa chuẩn bị xuất phát!

Bái đại tiên xong rồi tính sau!

Không thể làm cho quần chúng nổi giận, dù có tức giận đến đâu, y cũng chỉ có thể nhịn xuống.

“Vũ ca, thực ra chúng ta cần gì xung đột với chỗ tốt.” Ngụy Nguyên Cát nhìn doanh trướng nhộn nhịp của Thường Ôn, trông mòn con mắt, hận không thể lập tức bay ngay qua đó.

Hôm qua hắn ta không bái địa tiên, chỉ là thầm niệm trong lòng mấy trăm lần, cầu khẩn đại tiên lâm hạnh.

Kết quả, người đoán xem.

Ngay cả điều này cũng linh!

Lòng dạ Thanh Ngưu Đại Tiên rộng lớn đến cỡ nào!

Thanh Ngưu Đại Tiên thương thương cảm tín đồ đến cỡ nào!

Ngươi xem đại tiên tốt như vậy, ngươi đi đâu mà tìm đây?

Như vậy mà Vũ ca còn ngoan cố.

Đầu Vũ ca chắc chắn có vấn đề rồi, vấn đề rất lớn.

Gây xung đột với ai không được, ngươi cũng đừng xung đột với chỗ tốt, đúng không?

Ngươi tỏ ra có cố khí như vậy làm gì?

Quan trọng nhất là, ngươi không bái thì thôi đi, tại sao ngươi lại ngăn cản ta?

Ngươi có một sư phụ tốt, ta không có, ngươi có tư chất ngộ tính tốt, ta không có.

Ngụy Nguyên Cát như có trăm cái móng vuốt đang cào vào lòng, hắn có trực giác mãnh liệt rằng nếu hôm nay mình tế bái thì đêm nay sẽ có chỗ tốt.

Chậm trễ thêm nữa, thì sẽ không thành tâm, Thường Ôn cũng đã sắp dẹp quầy.

“Đừng nói nhảm, nếu ngươi dám đi, sau này đừng nhận ta là đường ca nữa! "Ngụy Vũ tỏ thái độ ngang ngược.

“Được thôi, không vấn đề gì.”

Ngụy Nguyên Cát trả lời, tiếp đó chỉ thấy “Vù" một tiếng, lao thẳng về phía doanh trướng Thường Ôn, tiếng nói vọng lại: "Vũ ca, thật ra ta vẫn luôn coi huynh là thân ca!"

Ngụy Vũ: ° △ °

Bình Luận (0)
Comment