Ngày mùa đông lúc nào cũng luôn ngắn ngủi.
Sau khi đại quân Bạch Liên vội vàng qua quýt công thành rồi gặp thất bại đã thu binh quay trở lại doanh địa, sĩ khí hạ xuống, co rút ở trong doanh trại.
Bên này lên bên kia xuống, quân thủ trong nội thành thì sĩ khí đại chấn, dưới sự chỉ huy của Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục, tất cả đã bắt đầu tế bái Thanh Ngưu Đại Tiên.
Ban ngày liên tục thắng lợi một cách quỷ dị khiến cho bọn họ đều nghĩ đến Thanh Ngưu Đại Tiên.
Không chỉ có ba trăm binh sĩ tế bái, còn có cả thanh niên trai tráng lên thành, đến cuối cùng bách tính bình thường cũng gia nhập vào.
Thời buổi loạn thế, một tín ngưỡng có thể khiến người ta cảm thấy bình an là rất trân quý.
Nơi tế bái thì rất đơn giản, lột một toà miếu Thành Hoàng bỏ hoang trong nội thành là được.
Còn tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên là một bản 3D lập thể, do môn đồ đầu tiên của Thanh Ngưu Đại Tiên Tần Hà, lấy khúc gỗ xông phá cửa thành thu được từ đại quân Bạch Liên ghép lại rồi điêu khắc mà thành, đặt ở trên đại sảnh, sau đó lại thay đổi bảng hiệu ngoài cửa.
Tân Thần vào vị!
Khá lắm, tượng thần kia phải nói là sinh động như thật!
Thanh ngưu thần tuấn uy vũ, khuôn mặt Thanh Ngưu Đại Tiên bị mặt nạ che đậy, trông vô cùng thần bí, sau mặt nạ là ánh mắt sâu thẳm, phảng phất như là có thể nhìn xuyên tất cả mọi thứ trong nhân thế, có sức mạnh chấn động linh hồn.
Thứ khác không nói, chỉ riêng vẻ ngoài này là đủ rồi.
Sau này công đức thu được sẽ càng nhiều.
Đây là miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân đường đường chính chính, không đóng cửa, sau này đặt luôn ở đây, muốn tới lúc nào cũng được.
Tín ngưỡng chính là đơn giản như vậy, nó không phụ thuộc vào ngôi miếu tráng lệ bao nhiêu, mà phụ thuộc vào việc ngươi có tin hay không, linh hay không.
Còn gì thuyết phục hơn việc dùng khúc gỗ công thành của quân địch để điêu khắc tượng thần chứ?
Tế bái từ lúc xế chiều cho đến tận đêm khuya, người muốn tế bái đã tế bái xong, tất cả mới trở nên bình lặng.
“Thân ca, mời ngài uống trà.”
Trong doanh trướng của Nguỵ Vũ, Ngụy Nguyên Cát nâng một ly trà, hướng về phía Nguỵ Vũ cười “hắc hắc”.
“Ngươi lại đi tế bái Nguỵ Thần kia?”
Nguỵ Vũ nhìn vết thương do dập đầu chồng chất trên trán Ngụy Nguyên Cát, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ca, ngài không thể khinh nhờn đại tiên như vậy.”
Ngụy Nguyên Cát vội vàng xua xua tay, nói: “Ngài cũng thấy rồi đấy, Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp rộng rãi như thế nào, ta coi như là có qua có lại, về tình về lý cũng phải đi tế bái một chút, đúng không?”
“Lắm lý lẽ.” Nguỵ Vũ trừng mắt.
“Ca, ta thật sự không thể hiểu nổi, ngài cứ kèn cựa Thanh Ngưu Đại Tiên làm gì, chuyện mấy này nay ngài cũng thấy rồi đấy, Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục đã mạnh mẽ đến mức nào rồi, ngài làm khó với cái gì cũng được, nhưng đừng nên làm khó với thực lực của bản thân nha.”
“Hơn nữa Thanh Ngưu Đại Tiên linh như vậy, rất có thể là đang lạc giá ở Lưu thành, đợi đến khi đại tiên rời đi rồi, qua thôn này cũng không còn tiệm này đâu.”
“Bái sư còn phải ba bái chín dập đầu mà, không mất mặt.”
Ngụy Nguyên Cát hết lòng khuyên bảo, trông thấy Nguỵ Vũ càng dần càng “sa đoạ”, hắn ta đã trở thành “Hoàng đế không vội nhưng thái giám đã sốt ruột”.
“Mất mặt mũi, quá cmn khó coi, ta không nhìn được dáng vẻ vì thực lực mà khúm núm của các ngươi, giao dịch, đây là giao dịch! Dưới đầu gối nam nhi là vàng, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, Nguỵ Thần không nằm trong số này.” Nguỵ Vũ đập bàn, khí phách hùng hồn.
“Được rồi được rồi được rồi... Ngài đừng nói nữa, thân ca, ta không trêu chọc ngài.” Ngụy Nguyên Cát nghe vậy liền trực tiếp đầu hàng, hay lắm, nếu lời này bị Thanh Ngưu Đại Tiên nghe được, ngươi không cần truyền pháp nhưng ta cần a.
Bỏ đi, sau nay ta bảo kê ngươi vậy.
Nói xong, Ngụy Nguyên Cát liền gỡ giáp cởi áo đi ngủ.
Khi nãy bái tế Thanh Ngưu Đại Tiên hắn ta dập đầu quá mạnh, nên giờ đầu hơi choáng váng, giống như là bị chấn động não.
Trong trướng trở nên yên tĩnh lại, chỉ có ánh nến chập chờn.
Nguỵ Vũ niết đầu ngón tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngụy Nguyên Cát một cái.
Không bao lâu sau, đến khi Ngụy Nguyên Cát bắt đầu cất tiếng ngáy, hắn ta nhẹ nhàng cầm lên một bọc vải nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước ở bên cạnh, rồi rón ra rón rén đi ra khỏi doanh trướng.
.....
Trong gian phòng thiêu thi.
Con bê cùng đại vương bát đều đã ngủ say.
Con bê mới ăn một viên “Cường thú đan” do Tần Hà luyện chế, lúc này lại ăn thêm một viên, nên cũng giống như đại vương bát ăn Hoá hình đan, rơi vào trạng thái ngủ say.
Tần Hà tỉnh dậy, lật cuốn sổ nhỏ thần kỳ trong tay, chuẩn bị làm việc.
Miếu Thanh Ngưu Đại Tiên mới treo biển thành lập, bút cầu nguyện đã ghi chép lại những nguyện cầu của tín đồ lên trên cuốn sổ nhỏ thần kỳ.
“Kẻ thành tâm thì linh” cũng không phải là một câu nói suông, bởi vì nếu không thành tâm, bút cầu nguyện sẽ không ghi chép lại, Tần Hà cũng sẽ không biết được.
Mà Tần Hà truyền pháp lại dựa vào ghi chép của bút cầu nguyện trên cuốn sổ nhỏ thần kỳ.
Cho nên việc thành tâm là rất quan trọng.
Mở ra cuốn sổ nhỏ thần kỳ, nhìn xuống.
Xếp ở vị trí đầu vẫn là Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục.
Hai tên dẫn đầu này lấy đặc quyền, mỗi lần đều là bọn họ lấy hương đầu.
Nhưng xem ở việc hai người họ thành tâm như vậy, lại có công bận việc tứ phía để lập miếu, nhẫn nhịn, không chỉ nhẫn nhịn, còn phải ban phần thưởng lớn.
Không có cách, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, lòng dạ Thanh Ngưu Đại Tiên chính là bao la rộng lớn như vậy đấy.
Mỗi người một viên Tẩy tuỷ đan, tranh thủ trước khi đến thành Tế Nam, cho hai con hàng này trở thành cường giả ngoại kình, đi quần ẩu cái tên giáo chủ Bạch Liên giáo gì đó, đỡ phải tự mình ra tay.
Đại tiên nhìn xuống chúng sinh, siêu nhiên thế ngoại, tự mình ra tay thì quá mất phong thái.
Tần Hà lại lật xem tiếp.
Chọn lựa từng điều.
Chu Đại Xương rất thành tâm, cho ban thưởng.
Đỗ Tử Đằng rất thành tâm, cho ban thưởng.
Sử Kiến Nhân cũng rất thành tâm, cho.
Cố Tứ Hải cũng rất thành tâm, nhưng tên khốn khiếp này lúc ban ngày đạp mình một cước, không cho.
Lý Thiết, cho.
Vương Thiết Côn, lúc ban ngày đụng vào mình mà chẳng thèm xin lỗi, không cho.
Từ Trường Thọ lão ca, cho.
Ngụy Nguyên Cát, vẫn thành tâm như cũ, nhưng ngại quá, không cho.
Đào Đại Cương....
Thi Chân Tường....
Nguỵ Vũ...
“Ồ?”
Nhìn thấy cái tên cuối cùng, Tần Hà lập tức từ trên đệm chăn bật ngồi dậy.
Kẻ bị cưỡng chế cũng không chịu tế bái Đại Tiên, Nguỵ Vũ, không ngờ cũng đã buông bỏ?
Tần Hà cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng lại càng cảm thấy có thành tựu hơn.
Mặt trời mọc từ phía tây hay sao vậy, sự lôi cuốn đáng chết này của Thanh Ngưu Đại Tiên, quả nhiên là không ai có thể cản được.
Kẻ bị cưỡng chế cũng không chịu tế bái này lần đầu tiên đi tế bái, thế mà còn tế bái thành tâm như vậy, mặc dù chỉ là vừa đủ đến mức bút cầu nguyện ghi chép lại, thế nhưng đó cũng là thành tâm.
Chậc, nhất định phải ban phần thưởng nha.
“Ban cho cái gì được đây?” Tần Hà trầm ngâm suy nghĩ.