Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 28 - Chương 28 - Cẩu Lấy, Đừng Buông Thả

Chương 28 - Cẩu lấy, đừng buông thả
Chương 28 - Cẩu lấy, đừng buông thả

Một trận loạn đấu đánh chừng nửa giờ mới kết thúc.

Cả hai bên đều có hai nhóm viện binh đến, trên cơ bản là dốc hết toàn bộ lực lượng.

Tần Hà mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cẩn thận nhìn xem xét tình cảnh.

Tất cả chết mười bảy người, bị thương nặng chắc chắn không thể trị có tám người, bị thương nhẹ cộng thêm vết thương ngoài da thì không thể đếm hết.

Nha dịch Binh mã ty thành Đông đã đến từ sớm, ngay khi đợt cứu viện đầu tiên tới, tất cả hai mươi người, trong đó 11 người mua hạt dưa, bảy người mua muối đậu, sáu người mua kẹo hồ lô.

Mình cắn hạt dưa có đến tám hạt bị đắng.

Phi, gian thương!

Sau khi tan cuộc, chỗ chiến đấu trở nên hỗn độn, ai bị thương nhẹ thì được bang hội mình mang đi, tử thi thì bỏ lại.

Nha dịch phụ trách giải quyết hậu quả, lấy được ba chiếc xe ngựa đem thi thể mang đi, việc này coi như xong.

Đám dân chúng đã mắt, đám lái buôn bán sạch hàng, triều Đại Lê lại tăng thêm một chút GDP.

Phần lớn người đã chết là lưu dân lao động ngoại lai, đều là lưu manh, chết rồi cũng sẽ không có đến một người khóc tang.

Bến tàu Vận Hà nhộn nhịp, rõ ràng bọn họ đã đến, sau một trận ẩu đả, bọn họ lại giống như cho đến bây giờ cũng chưa từng đến đây.

....

Tần Hà nhe răng trợn mắt quay trở về, trong miệng hơi có chút khó chịu, vỏ hạt dưa mắc ở kẽ răng.

Đầu lưỡi biết mắc ở đâu, nhưng tay cậy thế nào cũng không thấy ra.

Thấy bên đường có một bụi mận gai, vội vàng chạy đến bứt một cây gai làm tăm.

Cảnh này cũng không khiến cho người khác chú ý, nhưng lại khiến cho một gã sai vặt áo xanh từ đối diện đi sượt ngang qua Tần Hà nhíu mày.

Trong một tiệm trà cách đó không xa, một tên đao khách ngửa đầu uống cạn nước trà, sau đó tính tiền rời đi.

Càng xa hơn, một ống kính dài lặng lẽ thu lại vào trong cửa sổ.

“Dáng vẻ hắn nhe răng làm gì có chút bộ dáng nào của cao thủ , giống như một con chó.” Trong phòng, nữ tử áo xanh lắc đầu, đặt ống kính dài xuống, hai mày nhíu chặt.

“Sư tỷ, thợ thiêu thi cũng là dân chúng nghèo khổ, Thánh giáo chúng ta cũng không thể tổn thương người khác như vậy.” Nữ tử áo trắng cầm lấy ông kính dài, mắt hạnh hơi giận.

“Phi Ngư Vệ điều động, chắc chắn là dò xét được Hình Nô đi đến lò hỏa táng.”

“Nhưng vấn đề là ở chỗ, tối hôm qua lò hỏa táng gió êm sóng lặng, Hình Nô đi đâu, từ trước đến nay tên đao phủ này đi đến đâu đều giết đến đấy.” Nữ tử áo xanh không để ý đến nữ tử áo trắng, tự mình phân tích.

“Sư tỷ, Hình Nô có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người, hai nắm đấm khó địch lại nổi bốn tay, có lẽ hắn ta vốn không đi đến lò hỏa táng, mà là giả thành một cái thương nhân lại tiếp tục ẩn nấp nha.” Nữ tử áo trắng tiếp lời.

“Có thể a.” Nữ tử áo xanh gật gật đầu.

Những hình ảnh tương tự cũng đang không ngừng xảy ra ở xung quanh lò hỏa táng thành Đông, khiến cho bao nhiêu ánh mắt trong tối ngoài sáng đều chú trọng lại.

Mặc dù Tần Hà không nhìn thấy người, nhưng cũng cảm thấy sự chú trọng này.

Rất rõ ràng, hôm nay cẩn thận, không đi bãi tha ma là đúng.

Chỉ với việc tiễn đưa đi một con xà tiên trăm năm, một tên đao phủ đệ nhất của Địch Lỗ, Địch Lỗ sao có thể từ bỏ ý đồ?

Nhịn một chút gió êm sóng lặng, cũng không phải vì sợ, chỉ là thích an nhàn.

....

Trở về lò hỏa táng chịu đựng một ngày, trong lúc đó đi xem qua Lý Qua Tử một lần.

Trời sẩm tối, thi thể đến.

Tất cả hai mươi bộ thi thể.

Tổ ba người nhân vật phản diện vẫn giác ngộ thấp y như trước đây, chỉ phân cho Tần Hà một bộ.

Tần Hà vẫn là nhịn.

“Đương!”

Một tiếng chiêng vang.

Phòng thiêu thi theo thứ tự đóng cửa khóa lại, một ngày làm việc lại bắt đầu.

Tần Hà xốc vải liệm lên nhìn xuống.

Hoắc nha, duyên phận.

Lại là một trong những tên bị đánh chết trong cuộc ẩu đả của Tam Giang bang và Tào Hà bang lúc ban ngày.

Người chết khoảng chừng hai mươi tuổi, đúng vào tuổi thanh niên trai tráng, thân thể rắn chắc, tay mọc đầy chai, xem ra chính là một tên kiếm sống giỏi giang trên mặt nước.

Hai tròng mắt lồi cả ra, không biết là chết như thế nào.

Đốt giấy để tang, nước sạch tẩy thi.

Kiểm tra một chút, thế mà Tần Hà lại không tìm thấy một vết thương nào rõ ràng trên thân thi thể.

Người chết không nhắm mắt là rất xui xẻo, đoán chừng là vì vậy nên mới bị đưa đến lò hỏa táng.

Trầm ngâm suy nghĩ, Tần Hà cởi trang phục người chết ra.

Xem xét, hay lắm!

Trứng nát!

Hai lòng đỏ trứng rớt ra khỏi tổ chim, đều rớt vào trong ống quần rồi.

Đòn đá âm!

Tương đối hung ác, không chỉ khiến trứng nát, bắp đùi rõ ràng còn bị gãy xương.

Tám chín phần mười là do cường giả nội kình đá ra.

Khó trách tròng mắt lồi cả ra ngoài, là bị sống sờ sờ đau chết a!

“Không coi trọng, không coi trọng a.” Tần Hà cạn lời, trực tiếp lắc đầu.

Tìm được vết thương thì dễ làm, Tần Hà nhào bột mì làm hai trái trứng treo vào lại cho hắn ta, lại khâu lại tổ chim cùng mí mắt, coi như đã xử lý xong thi thể.

Chuyển thi thể vào lò, niệm vài câu với thi thể, nhóm lửa đốt than đá, thông gió đốt xác.

Thi thể rất yên tĩnh, oán khí cũng không nhiều, chỉ là có một đôi mắt trừng đến dọa người.

Nửa đêm canh ba, thi thể từng tấc thành tro.

Chiếu bóng biểu diễn, Tần Hà biết được thân phận người chết.

Người chết tên là Trịnh Lão Tam, lại là một người ngay cả một cái tên đứng đắn cũng không có.

Đương nhiên, xuất thân thì không cần phải nói, nhà nghèo khó, nhưng hắn ta lại không phải là lưu dân, mà là con nhà suy bại ở bản địa, thời thiếu niên từng làm không ít chuyện trộm cắp, về sau gia nhập Tào Hà bang, trở thành một tên thuyền thủ.

Đi theo nhà thuyền vào nam ra bắc, làm dần dần, làm thành tiểu bả đầu, trông coi bốn năm tên thủ hạ.

Kịch chiếu bóng biểu diễn cuộc sống như vậy đối với Tần Hà mà nói, thật ra tương đối nhàm chán.

Đây là kiểu cuộc đời điển hình của dân thường suy bại triều Đại Lê, không có năng lực, cũng không có gì xuất sắc.

Cuộc sống của Trịnh Lão Tam chính là chạy thuyền, nhận bạc, đánh cược xúc xắc, uống rượu có kỹ nữ hầu, bình thường nếu có mâu thuẫn với những bang phái khác thì đánh nhau gì đó.

Không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không tính là quá xấu, cho đến hôm nay bị người ta đá một đòn âm đá chết.

Mặc dù cuộc đời trải qua của Trịnh Lão Tam không có gì đặc sắc, nhưng một đoạn hình ảnh bên trong kịch chiếu bóng không liên quan gì đến Trịnh Lão Tam lại gợi lên sự hứng thú của Tần Hà.

Ở trong kịch chiếu bóng của Trịnh Lão Tam, không ngờ rằng hắn lại thấy được Binh bộ tả thị lang Liễu Trường An Liễu đại nhân cải trang, lén lén lút lút.

Địa điểm là ở phố Linh An, chỗ đó là đoạn đường mà Trịnh Lão Tam phải đi qua khi về nhà.

Phố Linh An là một nơi rất tàn lụi, vài năm trước đây mật thám Địch Lỗ giết hơn phân nửa người trong phố, những năm qua liên tiếp truyền ra lời đồn nơi đó nháo quỷ, còn có người trông thấy thi biến qua lại ở nơi đó.

Mỗi lần Trịnh Lão Tam đi ngang qua đều là kinh hồn bạt vía, chưa từng dám dừng lại lâu dù chỉ là phút chốc.

Đường đường Binh bộ tả thị lang, quan to tam phẩm triều đình, không có việc gì cải trang chạy đi đâu, trong này nếu không có chuyện gì đó, Tần Hà dám như Trịnh Lão Tam, trực tiếp vỡ trứng.

Nhưng mà Tần Hà cũng chỉ là bị gợi lên lòng hiếu kỳ mà thôi, cũng không có ý định gì khác.

Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng cũng khổ.

Cho dù là hậu thế khoa học kỹ thuật bùng nổ, cuộc sống dân chúng vẫn khó khăn.

Vĩnh viễn không đổi.

Mình chỉ là một tên thợ thiêu thi, lo chuyện bao đồng làm gì.

Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Bè lũ xu nịnh, tranh giành hỗn loạn, chẳng có ai chịu ngưng nghỉ, bao nhiêu triều đại mưa gió, ngàn năm một cái chớp mắt, thoảng qua như mây khói.”

Tần Hà nhìn người khoác áo choàng đen dần dần biến mất, càng ngày càng cảm thấy đây không phải là một cái hệ thống, mà là một tồn tại chân thật.

Đôi khi hứng thú, người khoác áo choàng đen sẽ bình luận người chết vài câu, khi không có hứng thú gì, thì sẽ nói vài câu linh tinh, cũng chẳng thành văn, bắn đại bác cũng không liên quan đến người chết.

Còn thông tin về người khoác áo choàng đen, trước mắt gần như vẫn là không, chỉ biết là hắn ta đến từ một nơi gọi là “Thâm Uyên”.

Vài ngày trước còn mở miệng vàng nói với Tần Hà một câu: “Khi ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.”

Không biết đây là chỉ điểm, hay vẫn là cảnh cáo.

Trở lại chuyện chính, suy đoán như vậy khẳng định là chẳng có kết quả gì, sau này như thế nào hẵng nói tiếp.

Đối với Tần Hà mà nói, trước mắt, phần thưởng vẫn là quan trọng nhất.

Phần thưởng: Đá lửa.

Bình Luận (0)
Comment