Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 29 - Chương 29 - Hai Bên Bất Hòa

Chương 29 - Hai bên bất hòa
Chương 29 - Hai bên bất hòa

Đá lửa: Đây là một khối đá lửa đến từ Thâm Uyên, có thể dùng để tồn trữ mồi lửa.

Trước mắt tồn trữ: Lửa Thâm Uyên, đây là ngọn lửa phổ thông nhất ở Thâm Uyên.

Tần Hà xem xét, vui mừng quá đỗi, đá lửa có thể tồn trữ mồi lửa, bảo vật a.

Đốt xác thì dựa vào cái gì?

Lửa a!

Lửa của than đá cũng đã tính là mạnh, nhưng để đốt cháy hết một bộ thi thể cũng phải tốn thời gian chừng nửa ngày.

Nếu như ngọn lửa đến từ Thâm Uyên này có thể tăng tốc độ đốt xác, vậy thì quá tốt rồi.

Tần Hà rất tin tưởng thứ này, đồ vật đến từ Thâm Uyên chưa từng có thứ nào khiến mình thất vọng cả, mặc dù ngọn lửa đến từ Thâm Uyên này chỉ là ngọn lửa phổ thông nhất, nhưng chắc chắn mạnh hơn ngọn lửa đang cháy trong lò hỏa táng kia.

Tâm niệm khẽ động, đá lửa xuất hiện trong tay Tần Hà.

Đây là một viên đá tròn màu đen, to bằng trứng ngỗng, trên đó có một hoa văn hình ngọn lửa màu đỏ nhạt.

Đá lửa vừa vào tay, trong lòng hắn đã rõ phương pháp sử dụng.

Bắn ra một chút nội kình, hoa văn hình ngọn lửa ngay lập tức hóa thành một đám lửa nhỏ rơi vào lò thiêu thi.

“Phù!”

Tiếng bùng cháy vang lên, ngọn lửa đỏ nhạt nhanh chóng lan ra, nuốt hết ngọn lửa màu vàng vốn có, thay thế nó.

Nhiệt độ lò thiêu thi trong nháy mắt tăng lên một bậc, sóng nhiệt ập vào người.

Di cốt của Trịnh Lão Tam chưa hoàn toàn hỏa táng thành tro cũng tăng tốc độ đốt cháy rõ rệt.

“Tốt!”

Tần Hà mặt mày hớn hở.

Nhiệt độ lửa này còn cao hơn một bậc so với lúc toàn lực kéo đẩy ống bễ thông gió, tốc độ đốt xác ít nhất có thể tăng thêm ba thành, nếu như thông gió, tốc độ còn có thể nhanh hơn.

Điều này đối với Tần Hà mà nói, quả thực là thần trợ.

Nhiệt độ lò cao, đốt xác nhanh là một phần, tiêu hao than đá cũng có thể giảm xuống, than đá tiết kiệm được hoàn toàn có thể đốt thêm một ít thi thể, còn không khiến cho người khác phát hiện ra đầu mối.

Chỗ tốt quả thực là rất nhiều.

Khuyết điểm duy nhất chính là, ngọn lửa này dùng xong nhất định phải thu hồi, nếu không lửa tắt thì sẽ không có nữa.

Đợi hài cốt Trịnh Lão Tam hoàn toàn hóa thành tro, Tần Hà cầm đá lửa đến gần ngọn lửa, thu hồi một tia lửa.

Nhân lúc còn nóng xúc lên tro cốt bên dưới, phát hiện đốt rất sạch sẽ, cơ bản không có khối xương cốt lớn nào còn sót lại, không giống trước kia, xương cốt lớn một chút phải dùng xẻng đập nát mới có thể bỏ vào thùng, rất khó đốt hết.

Phần thưởng như vậy, đương nhiên Tần Hà là một trăm cái hài lòng.

Nhân phẩm bùng phát mạnh a.

....

Hình Nô đột ngột xuất hiện, gió thổi mây phun.

Thăm dò ngoài sáng không đáng sợ, âm thầm trào dâng mới hiểm nguy.

Ngày hôm sau, đêm khuya gió lớn, nhìn xuống kinh thành đen kịt một màu, chỉ thấy vài ánh lửa chập chờn yếu ớt, đó là binh sĩ tuần đêm.

Gió đêm thổi qua ngọn cây cùng góc tường, phát ra tiếng “ô ô” giống như quỷ gào.

Yêu ma quỷ quái ẩn núp trên khắp các con đường tùy thời xuất động, lượn lờ bên ngoài ánh lửa tuần đêm.

“Đương!”

Một bóng người xẹt qua nóc nhà, đạp rơi một mảnh gói vỡ.

“Ai?’

Binh sĩ tuần đêm bị kinh động, thét to một tiếng.

Khoang loang loang mười mấy thanh bảo đao ra khỏi vỏ, nhanh chân vây lại.

Người cầm đầu mặc giáp sắt, khoác áo choàng phi ngư màu lục, trên mặt có một vết sẹo, lại là một quan Tổng kỳ Phi Ngư Vệ.

“Meoo..”

Soi đèn lồng qua, chỉ thấy ở góc tường có một con mèo đen ngồi đó, hai mắt lóe màu lục đang nhìn chằm chằm đám người.

“Tổng kỳ đại nhân, là con mèo.”

“Hừ, đám súc sinh này, luôn thích tạo ra một vài tiếng động, đáng chết!”

Ánh mắt quan Tổng kỳ mặt sẹo lạnh lẽo, vung đao hung ác chém xuống, tú xuân đao như tia chớp bắn ra, chém mèo đen thành hai khúc, thế đao mạnh mẽ không ngừng khảm vào trên mặt tường đá phía sau, kình lực cực mạnh, khiến ánh mắt của đám binh sĩ lộ ra vẻ kinh hãi.

“Tiếp tục tuần tra.”

“Vâng!”

....

Một cái sân nhỏ ở ngoài vài dặm.

Bóng đen rơi vào trong nhà, phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Khẩu lệnh!”

Trong bóng tối truyền ra một tiếng quát khẽ.

“Dưới núi Bạch Đầu.”

Bóng đen trầm giọng nói một câu, chậm rãi gỡ xuống khăn đen trên mặt, lộ ra một khuôn mặt vàng như nến.

Nếu có quan lại triều đình ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên hô lên, Binh bộ tả thị lang, Liễu Trường An.

“Tả Mã đại nhân, Hữu Mã đại nhân đợi ngài đã lâu.” Trong bóng tối lại truyền ra tiếng nói.

Liễu Trường An gật đầu, đi đến cửa chính khẽ đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, tám chín cặp mắt ngay lập tức tụ lại, trong đó có một vị tráng hán đang ngồi, râu quai nón, mắt như chuông đồng, miệng mũi vuông vức, hông cài trọng đao, mặt có ngàn trượng sát khí, đáng chú ý nhất chính là đầu của hắn ta, phía trước cạo bóng loáng, nhưng ở phía sau lưng lại có bảy tám bím tóc mảnh như đuôi chuột, phần tóc còn lại giống như đồng tiền.

Hiển nhiên là Kim tiền thử vĩ Địch Lỗ.

(Thử vĩ: nghĩa là đuôi chuột)

“Hôm nay Thị lang đại nhân tới trễ.” Tráng hán thử vĩ trầm giọng nói, rõ ràng hơi bất mãn.

“Trên đường có chó săn Phi Ngư Vệ chặn đường, khiến chư vị đợi lâu.” Liễu Trường An chắp tay, chậm rãi tiễn về cái ghế bên cạnh tráng hán ngồi xuống.

Trong phòng, lấy hình dạng tóc chia làm hai phái, một phái là kim tiền thử vĩ, ánh mắt từng người nham hiểm hung ác, khuôn mặt bất thiện. Một phái khác là người Hán tóc đội quan, khuôn mặt thì bình thường hơn nhiều, chỉ là nhân số ít, chỉ có hai ba người.

Hai phái chia ra, phân biệt rõ ràng.

Tráng hán thử vĩ đứng lên, thân thể to như cột điện rất có lực áp bách, ồm ồm nói: “Vài ngày trước Liễu Thương chết không rõ ràng, bây giờ Hình Nô lại mất tích, A Kỳ Na đại nhân vô cùng bất mãn, chúng ta cần thiết phải có hành động.”

“Hành động gì?” Liễu Trường An hơi rướn mày, nhìn về tráng hán thử vĩ.

Tráng hán thử vĩ mỉm cười, nói: “Cướp chiếu ngục.”

“Cái gì?”

Liễu Trường An biến sắc, cả kinh nói: “Không thể, trước mắt thế cục không rõ, nhất động không bằng nhất tĩnh.”

“Tĩnh?”

Trên mặt tráng hán thử vĩ lộ ra vẻ kinh thường, nói: “Liễu Thương đã chết lâu như vậy, Thị lang đại nhân cũng đã yên lặng bấy lâu rồi, hiện tại Hình Nô mất tích, ngươi còn muốn tĩnh?”

“Điều tra cần thời gian.”

Liễu Trường An cắn răng giải thích, đồng thời trong lòng nổi lên một trận tức giận mãnh liệt.

Bọn dã nhân đến từ rừng sâu núi thẳm này, ngoài việc gây ra hỗn loạn, tàn sát người vô tội, cái gì cũng không giúp được.

Hỗn loạn?

Lúc này đại quân Bát bộ còn chưa có nhập quan, hỗn loạn kiểu này chẳng có ý nghĩa chút nào.

Chúng chỉ có thể từng giây từng phút nhắc nhở Lê Đình không ngừng tăng cường phòng bị, tự tăng thêm độ khó khi mình thu thập tình báo.

Một phần tình báo có thể giúp hai bên quan ngoại chiến thắng một trận chiến tranh, so với việc một vài người tầm thường ở Kinh thành chết đi có tác dụng hơn nhiều.

Nơi những kiêu binh hãn tướng này thích hợp nhất phải là chiến trường, chứ không phải mai phục trong trung tâm đế quốc.

“Vậy Thị lang đại nhân cứ tiếp tục làm tốt việc điều tra của ngươi đi, dũng sĩ Đại Kim chúng ta sẽ tự có phương pháp làm việc của dũng sĩ Đại Kim.” Đại hán thử vĩ híp híp mắt, sát khí trong mắt lập tức như hóa thành thực chất.

“Nhưng ta đã truy theo dấu hung thi đã tấn công Liễu Thương rồi, không quá ba ngày sẽ có kết quả.” Liễu Trường An không muốn mặc kệ bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, trực giác nói cho hắn biết, Hình Nô im hơi lặng tiếng mất tích tuyệt đối không phải là bình thường.

“Vật chết cấp độ kia bắt được có thể tra ra cái gì, danh xưng Hình Nô thế nhưng là do Đại vương ban cho, nếu là có nửa điểm sơ xuất là do trách nhiệm của ta và ngươi, hẳn là ngươi phải biết hậu quả là gì?”

Liễu Trường An còn muốn thuyết phục, lại bị tráng hán thử vĩ trực tiếp cắt ngang, “Ta đã quyết định lần hành động này, đây cũng là ý của A Kỳ Na đại nhân, Thị lang đại nhân không cần nhiều lời.”

Sắc mặt Liễu Trường An lúc xanh lúc đỏ, tức giận nói: “An Ba Cốc, đây là ngươi tự ý hành động, ngươi sẽ vì sự lỗ mãng của mình trả giá thật lớn.”

“Không nhọc Thị lang đại nhân lo lắng, bất kể kết quả như thế nào, An Ba Cốc ta sẽ một mình gánh chịu, hội nghị kết thúc, Thị lang đại nhân đi mạnh khỏe, không tiễn.” Tráng hán thử vĩ mang theo vẻ trêu tức.

“Ngươi... Ngươi sẽ hối hận!”

Liễu Trường An tức giận đến lồng ngực phập phồng, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải dẫn theo bè phái này của mình sập cửa rời đi.

“Hừ, Nam man tử, bọn chuột nhắt!”

Tráng hán thử vĩ lạnh lùng khịt mũi, chậm rãi xoay người, hướng về phía đám kim tiền thử vĩ còn lại trong phòng, trong mắt dần dần hiện ra sự khát máu, “Các huynh đệ Địch Lỗ, tối hôm nay, chúng ta hãy giết sảng khoái.”

Trên mặt đám kim tiền thử vĩ lộ ra sự hưng phấn cùng khát vọng tàn sát.

Từ hành động lần trước, đã qua chừng ba tháng, đều là do Liễu Trường An áp chế.

Hôm nay, rốt cuộc lại có thể hành động lần nữa.

Chém giết, chém giết!

Khiến cho cả Kinh thành run rẩy phủ phục ở dưới chân, để cho nỗi sợ hãi bao phủ mỗi một tên Nam man tử.

Máu hiếu chiến, đang sôi trào, đang bốc cháy.

Bình Luận (0)
Comment