Tần Hà trực tiếp nhảy lên trên đầu cương thi, vừa giẫm vừa nhảy, cho nó tới một bản nhảy disco trên đầu cương thi.
Cảnh tượng này, náo nhiệt đến không tả nổi.
Một đám người la hét om sòm, mắng Hạn Bạt điên cuồng từ trong ra ngoài.
Sức mạnh kia, so với hoa khôi Di Hồng Viện luận bàn lục nghệ còn mạnh hơn.
Cho dù là đại năng thánh địa, cao thủ phẩm cấp Ngân Bách Lượng nhìn mà cũng phải ngơ ngẩn.
Hạn Bạt cửu phẩm, sau khi bị người này chế trụ đầu đã không còn phản kháng.
Đầu chôn dưới đất, chỉ còn phần bị đánh.
Đây chính là Hạn Bạt cửu phẩm a, bỏ bừa vào một thánh địa nào đó, thương vong thảm trọng còn là nhẹ, nặng một chút thì có thể còn có mấy người sống sót cũng phải xem số lượng như thế nào.
Thảm một chút thì cũng có thể là diệt môn luôn.
Đây cũng không phải là nói đùa, bất kể là cương thi cao phẩm gì, cho dù là bát phẩm, đều cần mấy thánh địa liên thủ lại, chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể vây quét thắng lợi.
Chênh lệch, thật sự cực kỳ lớn.
Người không hiểu, rất dễ dàng sinh ra ảo giác, cương thi cửu phẩm cũng chỉ thế mà thôi.
Ngân Bách Lượng nhìn mà không khỏi kích động.
Hạ một con cương thi cửu phẩm, cho dù là cao thủ phẩm cấp, nói ra cũng là chuyện cực kỳ có mặt mũi, có thể mang đi khoác lác cả đời.
Cái gì?
Có Lục địa thần tiên trợ giúp?
Như vậy lại càng có mặt mũi!
Nói ra ngươi có thể không tin, vị Lục địa thần tiên kia chính là mộ danh mà đến, còn cho một trăm lượng tiền rượu.
Cái này quả thực chính là phân bọ cạp, phần độc nhất.
“Đánh nó, đánh cmn đi!”
Ngân Bách Lượng cao giọng thét lên một câu, cũng gia nhập chiến đoàn.
Xem như cao thủ phẩm cấp, ông ta ra tay lại càng mạnh mẽ, toàn thân ngập chìm trong dương hỏa, tiện tay ra một chưởng, chính là đập ra một ấn hung hăng đánh vào lưng Hạn Bạt.
Chưởng này còn mạnh hơn cú chém vật lý rất nhiều, trực tiếp để lại trên lưng Hạn Bạt một cái ấn đen.
Thậm chí dương hỏa mạnh mẽ còn có thể thẩm thấu vào lưng Hạn Bạt, khiến nó bắt đầu cháy lan.
Thế là cứ như vậy, binh binh ầm ầm hai năm bốn, Hạn Bạt nằm trên đất không còn không tĩnh.
Xương cột sống bị gãy thành bảy, tám khúc, da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, phải nói một chữ, thảm.
Tần Hà nhấc chân, từ trên đầu cương thi nhảy xuống.
Kết thúc công việc!
“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, nó đã chết rồi sao?” Đạo sĩ lau mồ hôi trên trái, cẩn thận hỏi.
Mặc dù uy lực bảo kiếm của hắn ta không tồi, nhưng muốn duy trì lâu vẫn khá là lao lực, dáng người nhỏ gầy khiến hắn ta bẩm sinh đã không có nhiều sức lực.
Tất cả mọi người cũng không xác định được, không có ai lên tiếng.
Ngược lại thì Tiền Vô Lượng tối sầm mặt lại, khó chịu nói: “Ngươi là đệ tử đạo môn có thể đừng nói câu cửa miệng vậy không, phải chú ý khẩu đức, khẩu đức!”
Đạo sĩ hơi ngẩn ra, đánh giá Tiền Vô Lượng từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra vẻ mặt thiếu đánh, nói: “Bản đạo gia quen rồi, ngươi quản được à?”
“Ngươi ngươi.... ta....” Tiền Vô Lượng lập tức tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
“Khụ khụ.”
Lúc này, Bạch Lưu Ly tằng hắng một cái, nói: “Ngô đạo trưởng có chỗ không biết, vị tiên sinh mắt lé này, họ Tiền, tên Vô Lượng.”
Đạo sĩ: “.....”
Hòa thượng nhíu mày, gãi gãi cái đầu trọc lốc, cười nói: “Cũng may không có người tên A Di.”
“Đừng nói nhảm nữa, Hạn Bạt có dị trạng!” Đúng lúc này, Vũ Văn Tĩnh đột nhiên hô lên cảnh báo, theo bản năng cầm ngang Thiết giản, đề phòng.
Mọi người vừa nghe vậy thì giật mình, tập trung nhìn lại.
Quả nhiên.
Quanh thân Hạn Bạt lại đột nhiên phát ra ánh sáng lờ mờ, một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện trên thân Hạn Bạt, ánh mắt âm trầm rơi vào trên người Tần Hà, khiến lông tơ trên người hắn không tự chủ được mà dựng ngược cả lên.
Hiển nhiên là, Ngụy Thần quan sát!
Từng xuất hiện một lần vào thời điểm Giáo chủ Bạch Liên Bạch Thiên Cương chết.
“Phàm nhân hạ giới, chính là ngươi giết tôi tớ của bản tôn?”
Khuôn mặt mờ ảo kia mở miệng, ánh mắt kia phảng phất như là có thể xuyên thấu qua thời gian và không gian, xuyên thẳng đến bí mật ẩn giấu sâu trong đáy lòng Tần Hà, khiến Tần Hà cảm giác như mình đang trần trụi không có gì che chắn.
Nhưng mà vừa nói xong, tên kia như là đã phát hiện ra điều gì đó, rõ ràng hơi dừng lại một chút, tiếp đó hô nhỏ một tiếng: “Là ngươi?!”
“Không sai, là ta.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nội kình ầm ầm chấn động, quen đường bắt đầu chống cự lại cái cảm giác bị quan sát này.
Rất nhanh, cảm giác khó chịu đó đã nhanh chóng rút đi như là thủy triều, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, Tần Hà ngoài miệng cười, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống.
Trước khi đến Tần Hà đã có dự cảm.
Bạch Thiên Cương đột ngột xuất hiện, thống nhất Bạch Liên Giáo kéo cờ tạo phản, khuấy đảo toàn bộ đất Lỗ khiến nó trở nên hỗn loạn, sau lưng là có Ngụy Thần thượng giới thúc đẩy.
Như vậy thì đại hạn liên tiếp hơn nửa năm trên đất Lỗ thì sao?
Ngụy Thần có thể tạo ra một Bạch Thiên Cương, thì cũng có thể dẫn phát một trận đại hạn cực kỳ bi thảm.
Một đường đi tới, Tần Hà vừa kéo mây ban mưa, cũng vừa tìm kiếm nguồn gốc gây ra hạn hán.
Nhưng không nghĩ tới, thật sự đúng như phỏng đoán.
Trận đại hạn toàn bộ đất Lỗ, cũng là do Ngụy Thần làm ra.
Coi mấy trăm vạn sinh linh như chó cảnh, cắt đứt mưa rào, gây nên bạo loạn, chỉ là vì tư dục của bản thân.
Miệt xưng Ngụy Thần, danh xứng với thực.
“Hư ảnh Ngụy Thần?” Ngân Bách Lượng trông thấy hư ảnh, giật mình hoảng sợ.
Cả đám cũng là sắc mặt kinh dị.
Danh tiếng Ngụy Thần đã có nhiều lưu truyền trong giang hồ, nhưng chưa từng có người gặp tận mắt.
“Câm miệng, ta chính là Thần linh thượng giới, há có thể để tiện dân các ngươi làm bẩn!!” Khuôn mặt mờ ảo kia nhìn về phía Ngân Bách Lượng, quát chói tai.
“Được rồi được rồi, có rắm thì mau đánh ra, đánh xong thì mau xéo đi!” Tần Hà không nhịn được khoát khoát tay, miệng pháo gì đó đáng ghét nhất.
“Tốt tốt tốt, lần trước đã tha cho ngươi một lần, vẫn còn dám lỗ mãng, Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại cứ xông tới, lần này sẽ cho ngươi biết, kết quả chọc giận bản thần là như thế nào!” Ngụy Thần giận dữ hô.