“Đánh nó!”
Đạo sĩ là người đầu tiên hưởng ứng, đẩy đáy quần ra, một tiếng “Loang choang” vang lên, thế mà đã rút ra một thanh bảo kiếm.
Kiếm này tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, dày đặc đến không nhìn rõ thân kiếm, thật sự là đại “bảo kiếm”.
Tiến nhập pháp lực, đại bảo kiếm càng sáng hơn, thậm chí còn dẫn động không khí quanh nó khuếch tán ra như gợn nước.
Hiển nhiên là một pháp khí.
Đệ tử thủ tịch thánh địa, vừa ra tay đã là bất phàm.
Lần trước bị Tần Hà tịch thu một bộ Khốn tiên tác, lần này lại xuất ra thứ khác.
Pháp khí khác với phàm khí, nó có thể mượn pháp lực điều khiển, có thể nói là uy lực khác nhau một trời một vực.
“Chiang!”
Đại bảo kiếm vung lên, hung hăng chém vào lưng Hạn Bạt, tức thì một luồng thi khí bốc lên, thân thể khổng lồ của Hạn Bạt không khỏi run rẩy.
Đạo sĩ vừa động, hòa thượng cũng động.
Hai thanh Hàng ma xử vào tay, kim quang quanh thân đại thịnh, điên cuồng đâm về phía Hạn Bạt.
Tiếp đó là Thiết giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh.
Thiết giản màu đen được nội kình thôi thúc đến phát ra tiếng “Keng keng”, giản này chính là thần giản tổ truyền của Vũ Văn thế gia, đó chính là một thanh pháp khí, khi thiết giản rung động, khẽ đụng một cái có thể đánh vỡ kim thạch, cực kỳ lợi hại.
“Oanh!”
Vũ Văn Tĩnh cũng giơ Thiết Giản lớn đập xuống thắt lưng Hạn Bạt, lực đánh còn mạnh hơn một bậc so với bảo kiếm của đạo sĩ, Hạn Bạt bị đập đến nằm rạp trên mặt đất.
Cuối cùng Tiền Vô Lượng cùng Bạch Lưu Ly cũng đồng thời ra tay.
Tiền Vô Lượng cất bình ngọc đi, lấy ra một xâu đồng tiền.
Đồng tiền này hết sức kỳ lạ, lại là lấy dây thừng xỏ qua từng cái một, ở nơi tay cầm có một đầu dây, kéo mạnh một cái, đồng tiền lập tức bị kéo chặt, trở thành một cây kiếm đồng tiền.
Đồng tiền trong kiếm đồng tiền kia, mỗi một đồng đều là tiền cổ trải qua vô số bàn tay người trong hồng trần, tụ nạp dương lực và niệm lực chúng sinh, chuyên khắc chế âm linh tà ma, yêu ma quỷ quái.
Kiếm này chém lên lưng Hạn Bạt, thi khí cũng ào ạt bốc lên.
Mà khiến người ta chú ý nhất lại là Bạch Lưu Ly, chỉ thấy pháp lực quanh thân hắn ta cuộn trào lên, sau lưng xuất hiện một hư ảnh lưu ly cực lớn, mỗi một hành động cử chỉ đều không có khác biệt gì Bạch Lưu Ly, ngay cả khuôn mặt lờ mờ kia cũng giống y hệt Bạch Lưu Ly.
Cẩn thận quan sát, hư ảnh kia cũng không phải là bóng người, mà là một pháp tướng bạch cốt cực lớn.
Lưu ly cốt thân!
Đây là bí thuật lấy thi nhập pháp, rất hiếm thấy trong Luyện thi môn.
Những thứ khác đều là Thanh thi quỷ thể, Kim giáp thi, ngàn thi quái,... đó đều là thực thể.
Chỉ có Lưu ly cốt thân của Bạch Lưu Ly là pháp tướng, tương tự với Kim thân pháp tướng của Phật môn.
Ngay sau đó, Lưu ly cốt thân dần dần trở nên ngưng thực, nó được đúc thành từ xương trắng trắng tinh, toàn thân xương trắng, lại mang theo vài phần hư ảo, giống như là lưu ly, nó cao hơn một trượng, so với Hạn Bạt còn cao lớn hơn.
“Bùm!”
Lưu ly cốt thân nện xuống một quyền, không khí phát ra tiếng nổ vang.
Ngay sau đó chính là tiếng “rầm rầm” vang lên, nửa thân thể Hạn Bạt lún xuống đất.
Mạnh đến đáng kinh ngạc.
“Đánh nó!”
“Đánh!!”
“Đánh cmn đi!”
Cả đám la hét ầm ĩ, vây xung quanh Hạn Bạt chính là điên cuồng thăm hỏi.
Trong nháy mắt, tâm lý e sợ đối với Hạn Bạt đã tiêu tán rất nhiều.
Cảm giác như con Hạn Bạt này có vẻ hơi yếu.
Hoàn toàn không có thực lực đến cấp độ cửu phẩm, cảm thấy giỏi lắm cũng chỉ có thất phẩm mà thôi.
Chỉ có Ngân Bách Lượng không cho là như vậy.
Bởi vì ông ta để ý thấy rằng, mỗi lần Tần Hà đập trúng Hạn Bạt, đều có một cái văn ấn được kết từ pháp lực đánh vào trong cơ thể Hạn Bạt, lóe lên một cái rồi biến mất, rất khó phát hiện ra.
Văn ấn kia cực kỳ huyền ảo, hơn nữa mỗi lần đánh ra cũng không giống nhau, có một cỗ thần tính cực kỳ nội liễm.
*(Nội liễm: ẩn vào bên trong, giấu vào bên trong, hướng nội).
Người này, thật sự là Lục địa thần tiên không thể nghi ngờ.
Quan sát của ông ta là đúng, đây là một phần thưởng mà Tần Hà đốt ra được ở Lưu Thành.
Trấn thi văn: Đây là một bộ thần văn thiên tiên, có tác dụng trấn thi, học tập nó, trấn thi thiên hạ không còn khó.
Chú thích: Thần văn này kết thành từ pháp lực, pháp lực càng mạnh, hiệu dụng càng mạnh,
Trấn thi văn cùng ba mươi sáu thức trấn linh có cách làm khác nhau nhưng kết quả giống nhau đến kỳ diệu.
Chỉ có một điều là, một cái đối phó linh, một cái đối phó thi.
Trước mắt đã có đất dụng võ.
Kết quả nằm trong dự đoán, nhưng cũng ngoài mong đợi.
Trong dự đoán là, dưới ngàn năm pháp lực của Tần Hà gia trì, tác dụng của trấn thi văn mạnh hơn không chỉ một chút, đương nhiên có thể ngăn chặn cương thi cửu phẩm.
Nhưng đồng thời, ngược lại điều đó cũng đã chứng minh sự cường hãn của cương thi cửu phẩm, dưới sự trấn áp liên tục của Tần Hà, thế mà Hạn Bạt này vẫn còn có lực phản kích.
Gần một ngàn năm pháp lực, thế gian còn có mấy người có được?
Hạn Bạt không ngừng cố gắng ngẩng đầu lên, ra sức giãy dụa, không chịu đi vào khuôn khổ.
Tần Hà vừa đánh vừa nhìn mà chảy nước miếng, cái này cmn tuyệt đối là cương thi cấp bậc “tiên nữ”, đẹp đến nghiêng ngả chúng sinh, đẹp đến không không có bè bạn.
Hài lòng, cực kỳ hài lòng.
“Rống!”
Hạn Bạt gầm thét, một luồng thi khí mang theo mùi cá ươn thiếu chút nữa đã phả vào mặt Tần Hà.
Tần Hà nhanh như chớp tát một cái đập đầu nó trở lại trong đất, xắn tay áo lên.
Không phục?
Đến đây đi Pikachu, tiếp chiêu!!