Gỗ lim tơ vàng đương nhiên là khỏi phải nói, đó là ngự dụng Hoàng gia, cực kỳ trân quý.
Trúc vảy rồng thì lại càng quý, một cây trúc để hoàn toàn trưởng thành cần thời gian một trăm năm, cứng rắn như sắt, nhưng sờ vào lại cảm thấy mềm mại như tơ tằm, bất kể là trời nóng hay lạnh, cũng không thấy lạnh lẽo.
Định giá thấp nhất cũng là vạn lượng bạc, hơn nữa còn là có tiền cũng không mua được.
Loáng một cái, đã bị Tần Hà đập nát.
Có điều hiệu quả lại là rất tốt.
Gần ngàn năm nội kình cùng pháp lực, có thể đánh vỡ trúc long lân sánh được với kim thiết thành bột phấn, lực đánh khủng bố, cho dù là Hạn Bạt cửu phẩm, cũng bị đập đến đơ người.
Vùi đầu trong đất, ngừng mấy hơi thở mới động đậy nhấc đầu lên.
Lúc này Tần Hà mới nhìn nó.
Không hổ là Hạn Bạt cửu phẩm, như vậy còn có thể chống đỡ được?
Tiếp tục!
Không chút do dự, Tần Hà quay người cầm lên cái bàn uống rượu, xoay tròn, “rầm” một tiếng, lại hung hăng đập mạnh lên đầu Hạn Bạt.
Khá lắm.
Đầu Hạn Bạt lại bị vùi vào trong đất.
Chủ sạp nhói lòng một cái.
Cái bàn gỗ Bồ đề!
Giá trị phải đến hơn vạn.
Mặc dù bề ngoài trông xoàng xĩnh, nhưng nguyên liệu của nó là hàng thật giá thật nha.
Mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu!
Ném bàn xong Tần Hà lại quay đi ném những vật dụng khác trong quán.
“Rầm!”
Một băng ghế gỗ Đan Dương.
Giá trị 5000 lượng.
Cây gỗ này chỉ mọc trên vách núi cheo leo, hơn nữa còn phải không bị những thứ khác che chắn, được mặt trời chiếu từ sáng đến tối, cực kỳ hiếm thấy.
“Rầm!”
Một cái ghế mây Long huyết đằng.
Giá trị không thể tính được.
Nghe đồn Huyết long đằng là một loại dây leo được tắm rửa máu giao long rồi biến chủng thành, chỉ có thể mọc ở một vài nơi có địa thế đặc thù.
“Rầm!”
Một tấm bảng hiệu ngọc Hỏa văn.
Ngọc Hỏa văn sản sinh ở nơi có dung nham, phía trên nó có đường vân màu đỏ lửa, vật này quanh năm ấm áp mà không khô hanh.
Giá trị mấy ngàn lượng.
“Rầm!”
Lại là một băng ghế gỗ Đan dương.
“Rầm!”
Cái thứ ba.
.....
Dù sao thì chỉ cần Hạn Bạt vừa nâng đầu lên khỏi hố đất, Tần Hà nhất định đập đầu nó xuống lại, tiện thể lại hô to một câu: “Đánh nó!”
Nói chung là cầm tới cái gì thì lấy cái đó đập nó.
Hiệu quả rất rõ ràng, sau khi đập mấy chục cái, Hạn Bạt không chỉ chân không lưu loát, ngay cả thi trảo cũng không nghe sai khiến.
Dù đầu cứng hơn nữa cũng không chịu được ngàn năm nội kình cùng đạo hạnh đập như vậy nha.
Cả đám nhìn xem mà choáng váng.
Chiến đấu vốn phải là rất hung hiểm, nhưng đầu tiên thì là Hạn Bạt lấy đầu nện đất hai lần, tiếp đó sau khi vị “dũng sĩ” này ra sân, phong cách đã trượt về một phía không thể tưởng tượng nổi với một cách không thể hiểu được.
Thậm chí điều này còn khiến cho bọn họ nghi ngờ.
Cái tên bị đánh kia thật sự là... Hạn Bạt cửu phẩm sao?
Quả thực là tương phản quá lớn, khiến bọn họ không biết phải làm sao, cứ như vậy đứng ngơ ra mà nhìn một mình Tần Hà bận rộn.
Mắt thấy Tần Hà lại giơ một cái băng ghế lên, có người đã không nhịn được nữa.
Ai?
Chủ quán!
Xem như Lục đương gia Lăng Vân Quan, Ngân Bách Lượng (Bạc trăm lượng) không có sở thích nào khác ngoài việc thích sưu tầm đồ gia dụng, càng là gỗ hiếm lạ thì ông ta càng thích.
Dạo chơi bốn năm, đánh vô số quái, mặc dù các vật dụng trong quán rượu này có vẻ trông rất bình thường, nhưng trên thực tế mỗi một vật đều là kỳ trân có tiền cũng không mua được, tất cả đều là do ông ta sưu tầm từng cái một.
Ngay cả cái nồi sắt dùng để hâm nóng rượu kia, cũng được chế tạo từ vẫn thiết thiên thạch.
Tần Hà đập như vậy, dù ông ta đã cố duy trì bình thản, vẫn không thể chịu nổi.
Đm, không phải gia sản của ngươi nên ngươi không đau lòng a.
Nếu còn không ngăn cản nữa, bản đạo trưởng sẽ phải một đêm trở lại trước khi vân du a.
“Thí chủ chậm đã!”
Ngâm Bách Lượng vội vàng ngăn cản Tần Hà, đưa tay đỡ lấy cái băng ghế đang giơ trên cao, nói: “Đánh nhau dùng vũ khí, không đề xướng ném đồ gia dụng nha.”
Tần Hà dừng lại một chút, vũ khí?
Có a, cái xẻng đen lớn, còn là xẻng đen lớn được bỏ thêm tinh hoa huyền thiết, quơ lên rất có lực.
Có điều, vấn đề hiện tại là, nếu lấy ra cái xẻng đen lớn, chẳng phải là sẽ lộ tẩy ngay à.
Ở đây có quá nhiều người quen, không thể dùng được.
Thân phận môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên sẽ không thể che dấu được nữa.
Bản đại tiên tuy có nhiều acc clone, nhưng không có một cái nào là dư thừa.
Thế là Tần Hà lắc đầu thẳng thừng: “Ta không có vũ khí.”
Ngân Bách Lượng cạn lời, thầm nghĩ ngay cả vũ khí ngươi cũng không có, sao ngươi có thể lăn lộn đến Lục địa thần tiên nhỉ, ông ta vội vàng nói: “Sẽ có vũ khí, nhưng ngươi không thể dùng đồ gia dụng làm vũ khí được.”
“Không thể dùng đồ gia dụng?” Tần Hà hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, ngươi đúng là quá keo kiệt bủn xỉn rồi, mấy món đồ gia dụng vừa cổ lỗ vừa cũ kỹ này mà cũng tiếc.
Vừa rồi ngươi còn thu hơn một ngàn lượng bạc đấy!
“Không thể!” Ngân Bách Lượng kiên quyết lắc đầu.
“Được thôi, vậy ta không dùng đồ gia dụng.” Tần Hà bất đắc dĩ gật đầu, hạ băng ghế xuống đưa cho Ngân Bách Lượng.
Ngân Bách Lượng nhận lấy, vội vàng cất ra xa xa, tránh cho Tần Hà lại tiện tay nhấc lên thì xong.
Nhưng ông ta vừa đặt băng ghế xuống, đã nghe “xoảng” một tiếng vang rất lớn, nền đất dưới chân cũng nảy lên một cái.
Ngân Bách Lượng quay người, chỉ thấy một cái “trùm đầu” đen như mực đã chụp lên đầu Hạn Bạt vừa mới nâng lên, từ đầu đến cổ, kết hợp hoàn mỹ.
Cách “trùm đầu” còn có thể phân biệt tướng mạo Hạn Bạt rõ ràng, đầu là đầu, mặt là mặt, răng là răng, dán sát đến khít khao.
Lại nhìn kỹ phần đen như mực kia, rõ ràng là một đống nhọ nồi.
Trên lò lửa, cái nồi lớn làm từ thiên thạch để hâm nóng rượu kia đã không cánh mà bay.
Hiển nhiên là cái nồi thiên thạch kia đã bị Tần Hà đập lên đầu Hạn Bạt, một kích thành hình.
Đám người: “....”
Ngân Bách Lượng: “.....”
“Đây không phải là đồ gia dụng, đây là đồ làm bếp!” Tần Hà thấy Ngân Bách Lượng nhăn nhó mặt mày, chỉ vào cái trùm đầu thành hình kia nhấn mạnh nói.
Trong lòng Ngân Bách Lượng lập tức có một vạn câu “Vô lượng cm ngươi Đại Thiên Tôn” không biết nên âm thầm thăm hỏi ai.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nắm mũi mà nhận.
Ai bảo người ta là Lục địa thần tiên chứ.
Mau lên đi, không cho Hạn Bạt nằm thẳng, e là đồ gia dụng sẽ còn bị đập nữa.
Thế là Ngân Bách Lượng chỉ vào Hạn Bạt hô to: “Còn thất thần làm cái gì, đánh nó đi!!”