“Cái này.... Quá tàn bạo rồi!”
Tiền Vô Lượng cũng suy sụp, mặc dù kiếm đồng tiền cũng là kiếm, nhưng chung quy là vẫn không thể so sánh với những vũ khí khác như kiếm cứng hay Thiết giản.
Nó được xâu lại từ dây mực cùng tiền Ngũ Đế mà thành, hai thứ đó đều có tác dụng khắc thi, giống như là nước với lửa.
Nước không thể dập lửa thì phải xem có bao nhiêu nước, lửa lớn bao nhiêu. Lửa quá lớn còn nước lại quá ít thì nước không chỉ không thể dập được lửa, trái lại còn có thể bị đốt khô.
Kiếm đồng tiền cũng là như vậy, chém vào Hạn Bạt thì được, nhưng nếu là trực tiếp cắm thẳng vào trong cơ thể Hạn Bạt.
Khả năng lớn nhất không phải là trấn trụ Hạn Bạt, mà là bị thi khí của Hạn Bạt phản phệ, dẫn đến cả thanh kiếm bị phân giải.
Coi như nó có thể chống đỡ được thi khí, kiếm đồng tiền này cũng không thể gánh được lực đâm cắm tàn bạo như vậy a.
Dây mực có cứng rắn hơn nữa thì cũng chỉ là sợi dây, cắm vào thì dễ, nhưng rút ra thì tám chín phần mười là đứt thành từng mảnh.
Tiền Vô Lượng ông ta không thể so sánh với người xuất thân từ vọng tộc thánh địa.
Cái kiếm đồng tiền này là bảo bối đáng giá nhất của ông ta.
Bình thường đều chú ý che chở giữ gìn cẩn thận, không dính bụi trần, còn thường phải dùng máu gà trống để bảo dưỡng dây mực, dùng mỡ bò đánh bóng đồng tiền.
Lau lau chà chà phải nói là bóng loáng, lau xong còn không quên một cái, lại hô một tiếng, tiểu bảo bối.
Bây giờ thì xong rồi, đã bị hủy hết rồi.
Xui xẻo nha.
Mua hai tên kiệu phu thì mua đúng hai hàng dởm, lúc trước ở thành Lâm Thanh thì bị một tên khốn kiếp cướp khăn vải vàng ngay trước mặt, còn bị hắn đánh một quả Phích lịch pháo, suýt chút nữa đã bỏ mệnh.
Hiện tại lại bị ngoan nhân này lấy kiếm đồng tiền thành vũ khí sử dụng một lần duy nhất.
Thời vận không đủ, thời vận không đủ a!
Đợi đến sau khi kết thúc chuyện này, nhất định phải tìm một ngôi miếu quỳ bái, xua đi vận rủi.
Gần gây đất Lỗ nổi lên miếu Thanh Ngưu tiên nhân, người người thờ phụng, ngày nào đó mình cũng đến đó bái một chút, nói không chừng có thể thực hiện được.
Quay lại Hạn Bạt, hai thanh pháp khí cộng thêm trấn thi văn đâm một trước một sau đã xuyên nó thành một xiên nướng, rất nhiều đầu lâu mơ hồ trên thân thể nó cũng hóa thành khói xanh tiêu tán.
Nhung mấy cái đầu lâu lớn nhất ở trên ngực nó, không chỉ không có tiêu tan, ngược lại càng thêm điên cuồng cùng dữ tợn, trong miệng đầu lâu tối đen như mực còn có ánh sáng màu xanh lam đang ngưng kết lại.
Một cỗ khí tức nóng ran bốc lên, đồng thời thi vụ bốn phía cũng cuộn trào càng thêm mãnh liệt.
Tần Hà thấy vậy.
Ai nha?
Còn có thể giãy dụa?
Không hổ là cương thi cửu phẩm, cho dù bị áp chế như vậy mà vẫn còn có át chủ bài.
Quật cường, quả thật rất quật cường nha!
Lúc này đám người cũng phát hiện ra dị thường, vốn còn đang định xông lên tiếp tục đánh đập một hồi, nhưng lại vội vàng dừng lại, tiếp đó điên cuồng chạy về phía sau.
“Phừng!”
Ngay sau đó, đầu lâu trước ngực cương thi cửu phẩm phun ra một ngọn lửa màu lam cực kỳ hung mãnh, cuồng bạo, bao phủ tứ phương.
Những nơi ngọn lửa màu lam đi qua, tất cả các đồ vật có thể bị thiêu hủy trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, cho dù là tảng đá không thể cháy, cũng bị biến thành bột đá.
Càng kinh khủng hơn là, ngọn lửa màu lam kia còn chui xuống dưới đất.
Chỉ qua thời gian không đến mấy hơi thở, trong vòng năm mươi bước xung quanh đã hóa thành đất cằn.
Nhiệt lực nóng bỏng xông lên tận trời, như muốn nướng chín luôn mọi người.
Hai mắt Tần Hà sáng bừng lên, đây là dị hỏa.
Không chút do dự, hắn vội vàng lấy đá lửa trong không gian dưới nách ra.
Đá lửa: Đây là một khối đá lửa đến từ Thâm Uyên, có thể dùng để chứa đựng mồi lửa.
Trước mắt đang chứa đựng: Ngọn lửa đến từ Thâm Uyên, đây là ngọn lửa bình thường nhất ở Thâm Uyên.
Việc sầu nhất khi đốt thi hiện giờ không phải là lò đốt xác, càng không phải là nhiên liệu.
Mà là hỏa chủng.
Mặc dù ngọn lửa đến từ Thâm Uyên cũng rất tốt, nhưng đó chỉ là ngọn lửa bình thường nhất ở Thâm Uyên, đốt thi thể tầm thường thì rất tốt, nhưng nếu là thi thể khá cứng thì không đáng nhắc tới, vừa tốn thời gian vừa tốn công.
Rốt cuộc!
Hôm nay trên thân Hạn Bạt cửu phẩm này, xuất hiện dị hỏa.
“Đây là Nam Minh Ly Hỏa, cần thận!” Lúc này, Ngân Bách Lượng hô to nhắc nhở.
Đám người lui ra sau trước một bước, ở cách xa xa, nơi tầm mắt nhìn thấy đã trở thành một biển lửa.
Nam Minh Ly Hỏa, truyền thuyết chính là ngọn lửa bản mệnh của dị chủng Chu Tước thời kỳ Hồng hoang thượng cổ, trên thân Hạn Bạt có ngọn lửa này, thể hiện nó có thể là từ thi thể có huyết mạch Chu Tước biến dị thành.
Nam Minh Ly Hỏa là hỏa trong ngũ hành, chuyên khắc thủy thế.
Nơi có ngọn lửa này cháy, có thể dẫn phát hạn hán nghiêm trọng, nhẹ thì mười dặm, nặng thì trong vòng mấy trăm đến hơn ngàn dặm.
Như Hạn Bạt cửu phẩm này, có thể gây khô hạn mấy ngàn dặm, bao trùm vùng đất một châu.
Đây cũng là nguồn gốc gây ra hạn hán ở đất Lỗ hơn nửa năm.
Cho dù là Tần Hà có thuật Hô phong hoán vũ, cũng bị áp chế cực lớn dẫn đến mất linh.
Hai mắt Tần Hà hoàn toàn phát sáng.
Có hỏa chủng này, sau này đốt thi thể cũng sẽ trở nên thuận tiện hơn rất rất nhiều....
Không giống với ngọn lửa thông thường, hễ là dị hỏa thì nhất định có hỏa chủng, chỉ khi nào lấy được hỏa chủng, mới có thể lấy được dị hỏa.
Mà hỏa chủng của Hạn Bạt, nằm ngay trên thi đan của nó, đang ở ngay giữa ngực.
Lúc này, Tần Hà tụ lại pháp lực hùng hồn quanh thân, tạo nên một tầng cách ly với ngọn lửa, nếu nhìn từ ngoài vào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên trong biển lửa cháy rừng rực.
Bởi vì nhiệt độ quá cao dẫn đến hình ảnh bên trong bị vặn vẹo méo mó đến biến hình, rất giống như sắp bị hòa tan.
Tần Hà nhìn xung quanh một vòng, không do dự nữa, lấy cái xẻng đen lớn ra.
Cái xẻng đen lớn trải qua rèn đúc lại, màu sắc càng trở nên tối tăm hơn, trước kia là đen như mực, bây giờ thì đen đến không có một tia phản quang nào.
Kiểu dáng cũng không có thay đổi gì nhiều, điểm thay đổi duy nhất chính là đã bỏ đi bờ xẻng, không còn chỉ là vũ khí cùn nữa.
Huyền thiết mài lưỡi, sắc bén vô song.
Tần Hà vung đại Thiết sạn tử lên, cắm thẳng xuống ngực Hạn Bạt, lại nạy xẻng một cái, một viên thi đan màu lam đã trực tiếp bị đào lên.
Chỉ trong nháy mắt, biển lửa Nam Minh Ly Hỏa đang cháy rừng rực đã phi tốc biến mất, dập tắt.
Chỉ để lại một nền đất cháy khô bốc lên khói đen dày đặc.
Tần Hà lại đem đá lửa tới gần, trong nháy mắt, một tia sáng màu lam đã chui vào trong đá lửa, để lại trên bề mặt đá lửa một ấn ký có hình ngọn lửa màu xanh lam.
Thông tin chứa đựng nổi lên trong đầu đã lập tức biến thành: Nam Minh Ly Hỏa, đây là hỏa trong ngũ hành, thường phun ra từ miệng dị thú Hồng hoang thượng cổ.
Tần Hà vừa xem, đã thành.