Nhưng lúc này, chuyện khiến cho Tần Hà phải giật mình đã xảy ra.
Thi đan bị đào ra, ngay sau đó thi thể Hạn Bạt đã từng khúc hóa thành tro tàn với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chỉ để lại một vài mẩu xương vỡ rất nhỏ.
Một cách đương nhiên, Thiết giản màu đen cùng kiếm đồng tiền cũng lẳng lặng nằm yên trong đống tro bụi.
Đây là tình huống ngoài dự liệu của Tần Hà, vừa lấy thi đan cùng hỏa chủng ra, không ngờ cái Bạt thi này lại lập tức hóa thành tro tàn.
Đáng tiếc.
Nếu như có thể đốt thi thể được nhận thêm một phần thưởng nữa thì tốt quá.
Đây chính là cương thi cửu phẩm a.
Đáng tiếc, có trăm ngàn loại cương thi, mỗi loại đều có đặc điểm khác biệt.
Hạn Bạt này, chung quy là không thể lấy được phần thưởng hai lần.
Ước lượng qua thi đan trong tay rồi Tần Hà thuận tay nhét nó vào không gian dưới nách, sau đó lắc mình một cái, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Vừa rồi đã quá phô trương, nếu còn ở lại nữa thì có khả năng sẽ bị nhìn thấu thân phận.
Đi sớm thì tốt hơn.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người đang tránh ở xa xa, ai nấy đều là hai mặt nhìn nhau.
Sau khi Nam Minh Ly Hỏa tắt, khói đen dày đặc che chắn, bọn họ còn chưa thể nhìn rõ có chuyện gì xảy ra, người kia cũng đã biến mất rồi.
Tiền Vô Lượng cùng Vũ Văn Tĩnh liếc nhìn nhau một cái, đồng thời phóng tới chỗ đống tro tàn của Hạn Bạt, vội vội vàng vàng hoảng hốt tự mình cầm lấy vũ khí của mình, sau đó lại đồng thời thở dài một hơi.
Đặc biệt là Tiền Vô Lượng.
Không ngờ rằng kiếm đồng tiền của mình vẫn hoàn hảo không có chút tổn hại nào, dây mực không bị đứt, đồng tiền cũng không sứt mẻ, hơn nữa trấn thi văn bên trên vẫn còn rực rỡ sáng ngời.
Đường vân kia, nhìn qua là biết sẽ không dễ dàng biến bất.
Điều đáng tiếc duy nhất là, kiếm đồng tiền có mùi cá ươn.
Đây là mùi hôi thối đặc trưng của Hạn Bạt.
Hình dung thế nào đây, giống như là sau khi cá chết để nguyên một ngày, tanh kèm theo thối, rất khó ngửi.
Không chỉ ông ta, Thiết giản của Vũ Văn Tĩnh cũng giống như vậy.
Vũ Văn Tĩnh còn vội vàng lấy nước ra cọ rửa một hồi, kết quả rửa xong ngửi thử, mùi không không bớt đi chút nào, tựa như là đã ngấm vào trong thân giản vậy.
Giờ khắc này, hai người vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc.
Hạnh phúc là trấn thi văn người kia vẽ lên không phải thứ tầm thường, từ nay về sau vũ khí sẽ có hiệu quả trấn thi cường đại.
Đau đớn chính là bảo bối của mình thúi hoắc, giống như là bị rơi xuống hố phân vậy, sau này còn che chở giữ gìn như thế nào đây?
Sao còn ôm ngủ được nữa?
Đeo lên người cũng là mang một mùi cá ươn.
Kiếm đồng tiền của Tiền Vô Lượng thì còn khá tốt, ít nhất là đâm vào miệng Hạn Bạt, còn Vũ Văn Tĩnh thì thảm rồi, từ hậu môn đâm vào, còn thiếu chút nữa là cả chuôi cũng chui vào.
Chuyện này mà truyền đi, Vũ Văn gia sẽ trở thành trò hề.
Điều này khiến Vũ Văn Tĩnh không khỏi cân nhắc một lần nữa, có nên giết người diệt khẩu hay không.
Nhưng mà vấn đề này hắn cũng không có hy vọng, bởi vì trong số đám người này, cũng chỉ có một mình Tiền Vô Lượng là hắn ta có chắc chắn thắng được.
“Mau nhìn, cương thi để lại răng cùng cốt xá lợi!!” Đúng lúc này, đạo sĩ hô to một tiếng, khom lưng lấy một chiếc răng từ trong đống tro bụi ra.
Mọi người vừa nghe vậy liền vội vàng xúm lại.
Tiện tay khều khều thử, phát hiện quả nhiên là bên trong tro bụi có để lại một vài thứ.
Có răng, có chất xương kết tinh, thật sự là xá lợi không thể nghi ngờ.
Tồn tại phẩm cấp cao, không quan tâm là chủng loại gì, toàn thân cũng đều là bảo vật.
Cương thi cũng là như vậy.
Một cái răng cương thi cửu phẩm có thể đổi lấy mấy vạn lượng bạt, xá lợi thi cốt cương thi cửu phẩm có thể đổi một cây nhân sâm ba trăm năm cực kỳ hiếm gặp, vô cùng diệu dụng.
Có thể dùng để làm binh khí, thi triển trận pháp và chiến đấu.
Đây cũng là một trong những động lực để các đại thánh địa vây quét cương thi, bằng không chỉ dựa vào một tinh thần trọng nghĩa cùng tình cảm đã đi tìm cương thi liều mạng, thì quá yếu ớt, không thể duy trì lâu dài.
Thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi mà đi, câu nói này đặt ở đâu cũng đều phù hợp.
Ngân Bách Lượng tổ cục quán rượu, thuận tiện thu bạc đoàn, chính là hướng về những vật này mà tới.
Chỉ là bọn học không thể ngờ rằng, thứ xuất hiện lần này là một cương thi cửu phẩm, suýt chút nữa toàn quân bị diệt.
“Phát tài rồi!” Đại hòa thượng mừng rỡ, vội vàng tìm kiếm răng cốt xá lợi của cương thi để lại.
“Tìm thử xem có tất cả bao nhiêu.” Trên mặt Ngân Bách Lượng cũng nổi lên một tia mong chờ.
Bàn về đau lòng, Tiền Vô Lượng cùng Vũ Văn Tĩnh đều không bằng ông ta.
Một trận Nam Minh Ly Hỏa đã đốt sạch toàn bộ quán rượu của ông ta, ngay cả một cái chân ghế cũng không để lại.
Nếu biết trước còn không bằng dùng để đập cương thi đâu.
Nhưng ông ta cũng không thể hiện ra ngoài mặt, bởi vì có hậu bối ở đây, đánh gãy răng cũng phải nuốt xuống bụng, giữ mặt mũi.
Giờ thì nhìn những chiến lợi phẩm này có thể bù đắp được bao nhiêu.
Rất nhanh chiến lợi phẩm đã được gom lại đủ, tất cả có ba viên cốt xá lợi, mười tám cái răng cương thi.
Răng cương thi khá nhiều, trong đó đa phần đều là bị Tần Hà đập rụng, vùi vào trong đất nên tránh được việc bị thiêu đốt.
Số lượng nhiều như vậy, có thể kiếm đầy bồn đầy bát.
Tiếp đó, Ngân Bách Lượng chủ trì phân phối chiến lợi phẩm, Vũ Văn Tĩnh chần chờ trong chốc lát, cắn răng nói: “Ta từ bỏ chiến lợi phẩm, toàn bộ biếu cho chư vị, nhưng ta hy vọng chư vị không truyền chuyện đã xảy ra hôm nay ra ngoài.”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều lộ ra nụ cười hiểu ý, Bạch Lưu Ly nói: “Ngươi yên tâm, chuyện Thiết giản của ngươi từng đâm cương thi, chúng ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”
“Các ngươi phải thề mới được!” Vũ Văn Tĩnh quả quyết nói.
“Phát thề!”
“Phát thề!”
“Không có vấn đề.”
Mọi người vừa nghe có loại chuyện tốt này, đương nhiên là đồng ý.
Một cái răng cương thi chính là mấy vạn lượng bạc, một hạt xá lợi chính là một cây nhân sâm mấy trăm năm.
Thế là ngoài Ngân Bách Lượng ra, cả đám lần lượt phát thề, còn về Ngân Bách Lượng, thân phận của ông ta ở đó, không đến mức khua môi múa mép lung tung.
Sau khi cả đám đã phát lời thề xong, Vũ Văn Tĩnh cuối cùng mới thở phào một hơi, mặc dù cống hiến ra hết toàn bộ chiến lợi phẩm, nhưng so với mặt mũi gia tộc, cũng đáng.
Vũ Văn gia uy vọng mấy trăm năm, không thể phá hủy ở trên tay mình.
Nhưng hắn ta không biết là.
Lúc này, ở một phía khác ngoài trấn nhỏ, Vương Thiết Trụ cùng con bê vàng nhìn Tần Hà gió bụi dặm trường bước ra từ trong trấn, vội vàng hỏi: “Gia, bên trong có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc trước bọn chúng đang định tiến vào trấn nhỏ, kết quả bị Tần Hà dùng Hiển thần thuật ngăn cản, tiếp đó không qua bao lâu sau toàn bộ trấn nhỏ đều bị thi vụ bao trùm, bọn chúng liền bỏ ý định, vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi Tần Hà đi ra.
“Vừa rồi ta xem một trận chiến đấu, cực kỳ kích thích.” Tần Hà mỉm cười.
“Kích thích như thế nào?” Đại vương bát tò mò hỏi.
Tiếp đó Tần Hà kể qua chuyện xảy ra bên trong bằng đôi ba câu, còn về chi tiết, tất nhiên là chỗ nào cần che đậy thì che đậy đi. Đại vương bát nghe xong, ngọn lửa nhiều chuyện bốc cháy bừng bừng, giật mình nói: “Thần giản tổ truyền Vũ Văn gia tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại thông ruột cho Hạn Bạt?”
“Đây cũng quá kích thích a?”