Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341 - Khải Hoàn Hồi Kinh

Chương 341 - Khải hoàn hồi kinh
Chương 341 - Khải hoàn hồi kinh

“Đúng là tương đối kích thích!”

Tần Hà lộ ra vẻ mặt trầm mê, còn làm ra mấy động tác đâm cắm minh họa, cảm giác như là còn muốn làm thêm mấy lần.

“Biến thái a.” Đại vương bát vô tư không biết, cảm thán đánh giá.

“Như vậy... Biến thái à?” Tần Hà hơi nghiêng đầu hỏi.

“Có chút.” Đại vương bát gật đầu.

Tần Hà lại nhìn về phía con bê vàng, kết quả con bê còn kích động hơn, “Đâu chỉ là biến thái, quả thực chính là biến thái cuồng ma.”

“Ta cảm thấy vẫn bình thường.” Tần Hà sờ sờ cằm, chần chờ nói, “Hết thảy... Đều là để trấn thi mà.”

“Cái này... Khụ khụ.” Đại vương bát ho khan hai tiếng, chột dạ liếc nhìn con bê một cái, lúng túng không nói tiếp.

“Bất kể là kẻ nào nhét đồ vật vào hậu môn của người ta, đều là tên biến thái đáng chết.” Con bê quả quyết nói, lúc nói chuyện thì nhìn chằm chằm đại vương bát, chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt gọi tên.

Lúc trước hai bọn nó xảy ra mâu thuẫn, đại vương bát đã nhét một quả ớt vào cửa hậu của nó.

Cảm giác cay nóng kia, đến giờ con bê vẫn còn chưa quên được.

Cho nên đối với hành vi đâm cửa ruột, con bê là căm thù đến tận xương tủy.

“Đó hoàn toàn do nóng nảy, hơn nữa về kết quả mà nói, hiệu quả khá tốt.” Đại vương bát ngước mắt 45 độ nhìn trời, vẻ mặt thiếu đánh.

“Ngươi còn dám nói!” Con bê nổi giận, đây chính là nói những chuyện không nên nói, chạm vào nỗi đau người khác, nó liền cáo trạng với Tần Hà: “Gia, ngài nghe thử đi, cái con vương bát này biến thành người, nhưng nó không nói tiếng người a.”

Tần Hà thì lộ vẻ suy tư, qua một hồi lâu nói: “Ta cảm thấy Thiết Trụ nói có đạo lý.”

Con bê: “....”

Đại vương bát: “⊙▽⊙”

......

“Ầm ầm.....”

Một hồi lâu sau, trên trời cao.

Vô số mây đen cuộn trào đến, xua tan hắc khí trong thiên địa, sấm sét rền vang.

Tia sét lớn như cánh tay, dày đặc như mạng nhện, chiếu sáng cả đại địa.

Gió nổi lên, mây cuồn cuộn!

Trong trấn nhỏ, vô số đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối lộ ra vẻ sợ hãi, ngửa đầu nhìn lên những tia lôi xà trên trời cao, mang theo nỗi sợ hãi nồng đậm xen lẫn với mong đợi.

Nửa năm qua, trấn Vân Trạch quá khó khăn.

Hạn hán liên miên, hồ nước khô cạn, ruộng đồng nứt nẻ khô cằn, đất lành ban đầu nay đã trở thành một mảnh hoang mạc.

Kinh khủng hơn là, trong chỗ sâu nhất của hồ nước còn có thi quái làm loạn, mỗi ngày nhất định tiến vào trấn nhỏ ăn nhân khẩu.

Ít thì một người, nhiều thì ba, năm người.

Hồ nước khô cạn, khe nứt cũng không có dê bò, trong đó chỉ có đống xương trắng phau cùng vô số oan hồn.

Trấn Vân Thạch phồn hoa trước kia, mười nhà ở, chín nhà trống.

“Rầm rầm.....”

Rất nhanh, mây đen rủ xuống, hóa thành mưa tầm tã.

Màn mưa lớn dày đặc, như muốn trả lại toàn bộ lượng mưa đã thiếu trong nửa năm qua.

Từ ngọn cây, đầu tường, từ đỉnh núi sa hóa dần dần hội tụ lại, trở thành dòng suối, lại biến thành dòng lũ, tràn vào đáy hồ khô khốc.

Đất đai, sông núi, cỏ cây, cùng với vô số hạt giống cỏ dại ẩn dưới lớp đất bùn chờ đợi ngày nảy mầm đang điên cuồng uống những giọt mưa ngọt ngào từ trên trời rơi xuống, “ục ục” kêu vang.

Đại địa hồi xuân, mùa xuân chỉ là đến trấn Vân Trạch chậm một bước, cuối cùng rồi nó cũng đã bắt kịp.

Không cần thời gian bao lâu, đợi đến khi cỏ cây trở lại, con cá bơi về, xương trắng dưới đáy hồ hóa thành đất bùn, nơi đây sẽ khôi phục trở lại thành trấn nhỏ vùng sông nước phồn hoa.

Về phần trận đánh chấn thiên động địa trước lúc trời mưa kia, cũng sắp trở thành một lời đồn đại cùng truyền thuyết, mặc người ta sửa soạn, cho đến khi trở thành một câu chuyện vui lạ sau bữa cơm.

Lúc này, nếu như có một đôi mắt từ những đám mây trên bầu trời quan sát đại địa, sẽ có thể phát hiện, đất Lỗ rộng lớn lấy trấn Vân Trạch làm trung tâm, màn mưa đang không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, mãi đến khi bao trùm cả đất Lỗ.

Lôi xuân cuồn cuộn, hàng trạch nhân gian.

Một năm mới này, đất Lỗ chắc hẳn sẽ mưa thuận gió hòa.

....

Ba ngày sau, Tần Hà lên đường trở về.

Đại quân triều đình đã khải hoàn từ hơn nửa tháng trước, Hoàng Đế hạ chỉ, Tổng đốc Tôn Nguyên Hóa đất Lỗ thu gom hạt giống, đốc thúc đất Lỗ cày bừa vụ xuân, chớ lại sinh ra dân loạn.

Nửa tháng sau, đại quân triều đình ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy.

Đất Chiết trở về đất Chiết, Từ Châu trở về Từ Châu, cửu biên trở về cửu biên,.... Một đường phân tuyến không ngừng, đến khi trở lại Kinh thành, chỉ còn lại hơn ba trăm người của Phi Ngư Vệ cùng bốn ngàn Kinh Doanh.

Chuyến đi đất Lỗ, trước bại sau thắng.

Phi Ngư Vệ hao tổn hơn hai trăm người, Kinh Doanh thì thảm hại hơn, hai vạn người chỉ còn lại bốn ngàn.

Thiêu thi đường cùng lò hỏa táng cũng hao tổn không ít người, trong đó lò hỏa táng thành nam đã toàn quân bị diệt, lò hỏa táng thành tây chỉ còn sót lại hai người.

Nhưng kỳ tích chính là, lò hỏa táng thành đông lại không hao tổn dù chỉ một người, mười hai người đi, mười ba người trở về.

Rời Kinh mấy tháng, đám người lò hỏa táng thành đông rảo bước trên bến tàu náo nhiệt, trên lưng vác bao lớn bao nhỏ, vui mừng hớn hở.

Tần Hà ung dung nhàn nhã cưỡi trên lưng bò, hít một hơi không khí đầy mùi hỗn tạp trên bền tàu, mùi tiền, mùi hôi chua, bụi đất, mùi gia súc cùng thức ăn,... Cảm giác thần thanh khí sảng.

Chuyến đi đất Lỗ mấy tháng, hắn đã đi rất rất nhiều nơi, nhưng so tới so lui, vẫn là bến tàu Kinh thành càng khiến cho Tần Hà hoài niệm.

Nơi này có người đi đường, thương nhân qua lại thành dòng, nơi này có tiếng địa phương ngũ hồ tứ hải, nơi này có vô số buồn vui nhân gian, nơi này có hồng trần cuồn cuộn.

Thiên hạ đại loạn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nửa phần phồn hòa nơi này.

Lò hỏa táng thành đông.

Quan sai trực ban Lăng Trung Hải, Cao Lâm Khôn cùng với Dương Bạch Đầu lo liệu một lễ chào mừng ngắn gọn.

Mười hai người khải toàn, chuyện này đối với lò hỏa táng thành đông tới nói cũng có thể coi là vinh quang, nói ra Lăng Trung Hải cũng cảm thấy có mặt mũi.

Lễ chào mừng đi qua, đám người như chim bay tản ra .

Từ Trường Thọ không thể chờ đợi thêm, mang theo đặc sản đất Lỗ đi gõ cửa đậu hũ Tây Thi Dương Xảo Nhi, Lý Thiết thì nhanh chóng phóng về nhà, đám thợ thiêu thi thì kẻ ra đường kiếm ăn, kẻ đi đầu hẻm cũ.

Tần Hà thì trở về phòng thiêu thi.

Phòng thiêu thi vẫn y nguyên như lúc hắn đi, thay đổi duy nhất là, trên cái bếp lò lệch bảy, tám xoay kia, lại dư ra một cái nồi.

“Gia, lúc chúng ta ra cửa chẳng phải là đã mang nồi đi theo à?” Đại vương bát nhìn cái nồi sắt lớn trên bếp lò, vẻ mặt như trông thấy quỷ hỏi.

“Đúng là mang đi theo rồi.”

Tần Hà gãi gãi đầu hơi ngẩn người, sau đó vội vàng lấy cái nồi lớn từ không gian dưới nách ra, trên đường đi, cái nồi này còn từng dùng để nấu lươn tinh, cua tinh cùng cá chạch tinh.

“Vậy cái nồi này là ở đâu ra?” Đại vương bát cũng là đầu đầy dấu hỏi chấm.

“Đúng vậy, ở đâu ra?” Tần Hà cũng không hiểu.

....

Cùng lúc đó, trong phòng quan sai trực ban.

Lăng Trung Hải cùng Cao Lâm Khôn thông qua khe hở trên cửa sổ, nhìn trộm phòng thiêu thi số bảy.

“Thủ lĩnh, Tần Hà sẽ không nhận ra cái nồi kia là chúng ta mua chứ?” Cao Lâm Khôn hỏi.

“Chắc là không đâu, cái nồi kia ta mua ở cùng một cửa tiệm với cái nồi của Tần Hà, hơn nữa cũng là nồi cũ, không có nhiều khác biệt.” Lăng Trung Hải lắc đầu nói.

“Bốn trăm văn tiền a, lỗ lớn.” Cao Lâm Khôn vỗ đùi, trên mặt đều là vẻ đau lòng.

Chuyện này còn phải bắt đầu nói từ ngày đám người Tần Hà xuất phát đi đất Lỗ.

Đất Lỗ chiến loạn, sự sống chết của những người ra đi đều khó lường.

Hai người đã để ý đến cái nồi sắt lớn kia của Tần Hà từ trước.

Nếu như Tần Hà không thể từ đất Lỗ quay về, cái nồi sắt lớn kia xem như là di sản, sẽ tiện nghi cho bọn bọ.

Nhưng kết quả Tần Hà vừa đi thì bọn họ phát hiện, không thể ngờ chiếc nồi lớn kia lại không cánh mà bay, biến mất.

Rõ ràng lúc Tần Hà lên đường không mang nồi theo, đang yên đang lành, một đồ vật lớn như vậy thế mà lại biến mất, lật tung toàn bộ lò hỏa táng cũng không tìm được.

Hai người càng nghĩ, càng cảm thấy tám chín phần mười là cái nồi kia đã bị trộm đi.

Đây coi như là bày ra chuyện rồi.

Nếu như Tần Hà không quay về, vậy thì tất cả dễ nói.

Nhưng nếu Tần Hà trở về, chuyện vui liền lớn.

Bởi vì Lăng Trung Hải đã nhiều lần tức giận chỉ vào Tần Hà mắng, “Thằng điên ngươi mau mau bị thi thể nhào đi cho xong, lão tử lấy nồi sắt ngươi bán mua rượu uống.”

Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, chính là đây.

Tần Hà trở về từ đất Lỗ, phát hiện nồi đã mất, nghi ngờ ai đầu tiên?

Đương nhiên là Lăng Trung Hải cùng Cao Lâm Khôn rồi.

Nhớ lại hành động của Tần Hà trong quá khứ, Lăng Trung Hải cùng Cao Lâm Khôn đã cảm thấy e ngại.

Nếu như muốn gây sự, không biết sẽ là tình cảnh gì.

Thế là hai người thảo luận một hồi, được rồi, mua nồi đắp vào a.

Đầu óc Tần Hà thi thoảng bị động kinh, không thể trêu vào.

Kết quả là, hai người nguyên bản muốn mưu đồ bí mật chia nhau cái nồi sắt lớn của Tần Hà, nhưng một cái lông cũng không lấy được, ngược lại còn vô duyên vô cớ bỏ ra một cái nồi.

Bình Luận (0)
Comment