Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342 - Thi Cương Và Miếu

Chương 342 - Thi cương và Miếu
Chương 342 - Thi cương và Miếu

Đang nói chuyện, cửa phòng thiêu thi số bảy mở ra, Tần Hà đi ra tiến về phòng trực ban.

“Đến rồi đến rồi!” Hai người vội vàng co đầu rụt cổ lại, chạy đến bên bàn ra vẻ như đang làm việc.

“Cốc cốc cốc”, rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.

“Khụ khụ, vào đi.” Lăng Trung Hải ho nhẹ một tiếng, hô.

Cửa phòng mở ra. Tần Hà tiến vào, nhếch miệng nở nụ cười, trực tiếp hỏi: “À ừ.... Sau khi ta đi có người sử dụng phòng thiêu thi của ta à?”

“Không có, tuyệt đối không có.” Lăng Trung Hải vội vàng lắc đầu, đứng dậy.

“Sao có chuyện này được chứ, muốn trưng dụng cũng sẽ trưng dụng phòng thiêu thi của người khác, Tần ca ngươi là quan thiêu thi, không thể nào.” Cao Lâm Khôn cũng lập tức xua xua tay.

Phi Ngư Vệ xuất chinh khải hoàn hồi triều, đồng thời rất nhiều tin tức nhỏ cũng đã theo đó giống như mọc cánh bay về Kinh thành.

Chuyện nóng chính là Thanh Ngưu Đại Tiên không biết vì lý do gì, cũng đi đất Lỗ, hơn nữa còn truyền đạo cho tín đồ, với thời gian mấy tháng ngắn ngủi, bọn họ đã mơ hồ tạo thành một thế lực, gọi là Môn đồ Thanh Ngưu.

Mà Tần Hà, lại chính là người đứng đầu trong Môn đồ Thanh Ngưu đó.

Lý do hai người vội vàng hấp tấp mua nồi lấp vào, chính là dò xét được tin tức này.

Đám thợ thiêu thi xuất hành lần này, kiếm lời lớn rồi.

Người nào người nấy đều nhận được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền đạo, trình độ nội kình ít nhất cũng là bảy, tám năm, kẻ mạnh nhất đã gần tới hai mươi năm nội kình.

Cường giả nội kình!

Đây là chuyện mà Lăng Trung Hải cùng Cao Lâm Khôn cũng không dám mơ tưởng.

Lúc này, đừng nói là Tần Hà, ngay cả những tên thợ thiêu thi trở về kia, hai người cũng không dám lên mặt với bọn họ.

Đối mặt với Tần Hà, càng là cẩn thận từng ly từng tí.

Bởi vì nghe đồn, nội kình của Tần Hà cũng đã đạt tới trình độ mười mấy năm.

Đây chính là cao thủ đấy!

Gần bằng Từ Trường Thọ và Lý Thiết!

Hơn nữa còn có tin đồn, Tần Hà đã được thủ tịch thiêu thi đường Đồ Bách Thú khâm điểm, nâng lên thành Quan thiêu thi ba đồng tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng tiến vào Phi Ngư Vệ.

Như vậy lại càng lợi hại hơn.

Một cuộc bạo loạn đất Lỗ, hai người cũng không biết đất Lỗ đã bị loạn đến như thế nào.

Nhưng đám người quay trở về thì đã có sự thay đổi rất lớn.

Quả thực không thể so sánh.

Điều này làm cho người ta vừa ao ước vừa đố kỵ.

Lò hỏa táng khác cũng xuất chinh, không quan tâm là đi trị ôn dịch hay là chiến loạn, đều là mười người đi, hai, ba người trở lại, thảm đến không còn gì để nói.

Duy chỉ có lò hỏa táng thành đông.

Làm gì cũng là mười người đi, mười người trở về, hơn nữa không chỉ có không có một người sót lại, còn nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Lần này thì càng kiếm lời to, được truyền pháp.

Chuyện như vậy thì có thể tìm ai nói lý lẽ đây.

“Thật sự là không có?” Tần Hà nghi ngờ hỏi.

“Thật sự không có.” Lăng Trung Hải gật đầu một cách trịnh trọng.

“Vậy trong phòng ta, sao vô duyên vô cớ lại có thêm một cái nồi vậy?” Tần Hà lại hỏi.

“Thêm một cái?” Lăng Trung Hải ngẩn cả người, cẩn thận hỏi: “Có thêm một cái là có ý gì?”

“Lúc ta đi đất Lỗ, ta có mang nồi đi theo nha.” Tần Hà trả lời, nói tiếp: “Hiện tại trong phòng ta còn có một cái nồi, còn là nồi cũ.”

Lăng Trung Hải: “....”

Cao Lâm Khôn: “....”

“Hai vị?” Tần Hà nhìn hai người với vẻ kỳ quái, trực giác nói cho hắn biết, hai người này đang che giấu điều gì đó.

“A, ta nhớ ra rồi.”

Lăng Trung Hải nhanh chóng động não, vội vàng nói: “Năm ngoái lò hỏa táng thanh lý dọn dẹp vật phẩm, tìm ra một cái nồi, không có chỗ để nên ta thuận tay liền cho người đặt vào phòng của ngươi.”

“A đúng đúng, nói đến chuyện này ta cũng mới nhớ ra, chuyện nhỏ như con thỏ, chúng ta không để ý.” Cao Lâm Khôn cũng vội vàng phụ họa.

Không giấu được nữa, vậy cũng chỉ có thể thay đổi cách nói.

“Thế à, vậy cảm ơn a.”

Tần Hà nhíu mày, nghĩ thầm, tám chín phần mười là hai người này nhăm nhe cái nồi của mình, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, lại mua nồi khác đắp vào cho mình.

Có điều Tần Hà cũng không có ý định nghiên cứu kỹ chuyện này.

Rời Kinh mấy tháng, cần phải nghe ngóng vài tình huống.

Đến tận bây giờ bộ cương thi kia của mình vẫn còn chưa đốt xong, chắc hẳn là đã xảy ra đường ngang lối rẽ.

Còn có việc thu thập công đức của mình ở Kinh thành, một tháng trước đột nhiên bị thu hẹp, chắc chắn là cũng có chuyện gì đó đã xảy ra.

Hai người này đều là địa đầu xà trên đất Kinh thành này, cho dù không biết nội tình, chung quy vẫn sẽ biết một chút tình huống đại khái.

Thế là Tần Hà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nghe ngóng.

Hai người đương nhiên là trả lời một năm một mười, hiện tại đã không giống trước kia, Tần Hà có thể coi như là một bước lên trời, cũng không thể lạnh nhạt với hắn như trước.

Nghe ngóng một hồi, sắc mặt Tần Hà hơi đen lại.

Trong khoảng thời gian mình không có ở đây, có người dám nạy căn cơ của mình!

Đầu tiên là thi cương, chuyện này hai người đương nhiên là không thể biết nội tình, cho nên Tần Hà không hỏi thẳng trực tiếp.

Nhưng hắn vẫn dò xét được một tin tức quan trọng.

Thanh thi Khôi thủ An Trùng Cửu đã từng ghé thăm chiêu ngục Phi Ngư Vệ, không rõ động cơ.

Lập tức Tần Hà đã khẳng định, chuyện thi cương chắc chắn là An Trùng Cửu gây ra, bởi vì thi đan cương thi có sức hấp dẫn cực lớn với ông ta.

Bằng chứng lớn nhất là, sau khi An Trùng Cửu ghé thăm chiêu ngục Phi Ngư Vệ, thực lực đã đột phá đến nội kình đỉnh phong, còn đạt đến trình độ ngoại kình, tiếp đó ông ta đã đánh một trận với Phi Ngư Vương Thẩm Luyện ở lại Kinh thành, hai bên không phân thắng bại.

Sau đó là chuyện miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân.

Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân của mình, thế mà bị sụp đổ!

Đó là vào một đêm khuya, không có ai biết có chuyện gì xảy ra, Thanh Ngưu Tiên Nhân của mình lại đột nhiên ầm vang sụp đổ mà không có một dấu hiệu nào báo trước, trở thành phế tích.

Tần Hà nghe được việc này, sắc mặt lại càng đen.

Mặc dù miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân được dựng lên từ một tòa miếu Ngư Nhân bỏ hoang, nhưng mấy chục năm qua nó cũng không bị sụp đổ, mình vừa mới rời khỏi Kinh thành, nó liền sập, cũng quá là trùng hợp rồi.

Hơn nữa trong miếu còn có Lai Phúc lo liệu giữ gìn, nào dễ dàng sập như vậy chứ.

Rõ ràng là có người đang gây chuyện với mình a.

Vương bát đản, chơi trộm tháp đúng không.

Chờ đó, ngươi ăn không hết đừng hòng mà đi.

“Tần Hà, ta còn nghe người ta nói, có người thấy vào cái đêm mà miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân sụp đổ, có một con hồ ly lảng vảng ở phụ cận.” Qua một lát, Lăng Trung Hải bỗng nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment