Ngụy Nguyên Xuân chỉ lên trời thề, trong lòng Ngụy Vũ lại càng lạnh lẽo.
Một đám người trở về từ đất Lỗ, cảnh còn người mất.
Trước cửa nhà mình từng sắp bị đạp phá, bây giờ có thể giăng lưới bắt chim.
Những thanh niên cùng thế hệ đã từng đi theo đằng sau mình, nhiệt tình gọi “Vũ ca Vũ ca” kia, hiện tại đều không còn thấy bóng dáng.
Càng khiến hắn ta chết lặng hơn chính là.
Một người mặc áo giáp chặn đường hắn ta lại, hỏi một câu: “Ngươi chính là Ngụy Vũ?”
Ngụy Vũ nghe vậy, đương nhiên nói là đúng.
Thiêu thi đường Ngụy Vũ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.
Ai hỏi cũng là câu nói này.
Kết quả người kia vừa nghe xong thì lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Xem như tìm được ngươi rồi, ta đánh!”
Người tới có hơn ba mươi năm nội kình, còn Ngụy Vũ chỉ có hai mươi năm, thực lực chênh lệch quá lớn, cộng thêm người kia gần như là đột kích, Ngụy Vũ bị một cú đấm trúng mũi, đầu óc choáng váng, sau đó chỉ có thể chịu đánh.
Ngụy Vũ thề với trời, hắn ta hoàn toàn không biết cái tên điên này.
Không biết tên này từ đâu chui ra.
Y còn chém đinh chặt sắt nói là mình từng ném một quả Phích lịch pháo vào y.
Thượng thiên trên cao, Hậu Thổ làm chứng.
Ngụy Vũ lấy máu thề với trời, từ trước đến giờ, hắn ta chưa từng ném một quả Phích lịch pháo vào người nào.
Không có, tuyệt đối không có.
“Bành bành bành”
Hành hung một trận, trên thân Ngụy Vũ có hơn 200 cây xương thì bị đánh gãy mất một nửa.
Toàn thân từ đầu đến chân là không còn một chỗ nào lành lặn, mặt mũi sưng phù như đầu heo, người thì co quắp dưới đất không khác gì một đống bùn nhão.
Tào Ngạn thấy thế, hung ác đá mạnh vào mông Ngụy Vũ một cước rồi mới nghênh ngang dời đi, trước khi đi còn buông lời dọa nạt: “Nhớ kỹ tên gia, Tào Ngạn, sau này ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần!!”
Ngụy Vũ “hừ hừ” hai tiếng, nghiêng đầu một cái, ngất đi.
Bị cường giả nội kình hành hung một trận, đừng nói là người, ngay cả là một con trâu nó cũng không thể chịu nổi.
“Người vừa rồi kia là ai vậy, lại dám đánh cả người của Phi Ngư Vệ?”
“Tào Ngạn, người của Tào thị tướng môn, cháu trai của tướng quân Tào Văn Chiếu.”
“Nghe nói là trước đây luôn ở tại biên quan, gần đây mới đi theo Trấn quốc tướng quân hồi Kinh diện Thánh.”
“Khó trách lại dám càn cỡ như vậy, quan sai Phi Ngư này, xem như đau khổ chịu uổng một trận đánh.”
“Ai nói không phải chứ.”
Dân chúng vây xem đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tào Ngạn dời đi, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ Ngụy Vũ, xì xào bàn tán.
Trên đường phố dám hành hung người của Phi Ngư Vệ, trong thiên hạ đâu có được bao nhiêu người, thế là người vây xem càng lúc càng không giảm bớt, ngược lại nhiều người tiến tới vây xem.
Phi Ngư Vệ bị hành hung ngay trên đường phố Kinh thành, đây tuyệt đối là một tin tức lớn.
Xem nhiều một chút, lúc trở về liền có thêm mấy phần đề tài nói chuyện.
Đúng lúc này, một thanh niên thân mặc áo gai, trên tay cầm xâu kẹo hồ lô đường hiếu kỳ chen lấn đi vào, ngó trái ngó phải cực kỳ tò mò, hai má thì phồng lên như một con hamster, túm lấy một nhóc mập đang vây xem ở bên cạnh, hỏi: “Tình huống gì vậy, đây là đánh xong rồi à?”
Người này chính là Tần Hà đang đi dạo ăn uống.
Trên đường phố Kinh thành, đánh nhau ẩu đả là cảnh tượng rất thường gặp.
Đánh nhau không có vấn đề, vấn đề là đánh có đặc sắc hay không, có tưng bừng náo nhiệt hay không, nếu như có thể mang đến tiết mục hẹn đánh nhau cùng báo thù, vậy thì xem càng hay.
“Đánh xong rồi, không có gì hay để xem.” Nhóc mập là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, vừa nói chuyện vừa ngoáy mũi, khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối khi không xem được trò hay.
“Đánh xong rồi mà còn nhiều người vây xem như vậy.” Tần Hà thật sự không còn gì để nói, cắn một viên kẹo hồ lô rồi chuẩn bị quay người rời đi, chợt phát hiện có gì đó không đúng, người nằm trên mặt đất kia trông có vẻ khá quen.
Thế là hắn lại hỏi nhóc mập: “Người trên mặt đất kia là ai vậy?”
“Thiêu thi đường, hình như tên là... Ngụy Vũ thì phải.” Nhóc mập bắn bay cứt mũi trong tay.
“Ai?!”
Tần Hà lập tức mở mở to mắt, bẹp một tiếng, xâu kẹo hồ lô trên tay rơi xuống đất.
Hắn lại vội vàng nhặt xâu kẹo hồ lô lên thổi thổi bụi, rồi đưa cho nhóc mập: “Cầm giúp ta một lát, không được phép ăn vụng đấy!”
Nói xong hắn ta chạy nhanh đến giữa vòng người, cẩn thận quan sát,
Khá lắm, thật sự là Ngụy Vũ!
Mặt mũi sưng vù, ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.
“Mã nó điêu dân, dám giết mã của ta, ách... Không đúng, dám đánh nồi của ta!!” Tần Hà lập tức cảm thấy lửa giận vọt lên, xắn tay áo rồi quay sang bốn phía hét lên giận dữ: “Ai làm, đứng ra cho lão tử!”
“Ngay ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, còn có Vương pháp không? Còn có luật pháp không?”
Tiếng gầm thét giận dữ cực kỳ bá khí, người vây xem càng xì xào bàn tán, nhưng không có ai lên tiếng trả lời.
Cuối cùng vẫn là nhóc mập nhai kẹo hồ lô lên tiếng: “Đừng kêu nữa, người đã sớm đi rồi.”
“Vương bát đản khốn khiếp, ra tay nặng như vậy, lương tâm không đau à?” Tần Hà chỉ có thể lẩm bẩm chửi rủa, tạm thời bỏ qua, suy nghĩ một chút, nâng Ngụy Vũ rời đi.
Thương thế như vậy mà nằm trên đường phố, không chết cũng phải tàn phế.
Tuy nói Ngụy Vũ chỉ là một trong số vô vàn các thân phận giả của Thanh Ngưu Đại Tiên, hơn nữa không thể sử dụng để làm việc lớn, nhưng đó cũng là một thân phận mà.
Tuy Thanh Ngưu Đại Tiên có nhiều thân phận giả, nhưng không có một cái nào dư thừa cả.
Vương bát đản đồ con rùa, dám đánh nồi của Thanh Ngưu Đại Tiên.
Chờ đấy, báo thù không qua hôm sau, lát nữa để cái nồi này đi đánh lại.
Ba ngoặt hai rẽ, Tần Hà đi đến một ngôi miếu hoang vắng vẻ, đặt Ngụy Vũ lên cái bàn thờ tàn tạ, cẩn thận kiểm tra.
Bà nội nó, gãy xương hơn phân nửa không nói, kinh mạch cũng bị cắt đứt, sau mông vẫn còn đang chảy máu.
Nồi bị đánh bẹp nha!
Không nói hai lời, Tần Hà lấy từ dưới nách không gian ra một viên Kim sang hoàn, một viên Tẩy tủy đan, cậy miệng Ngụy Vũ ra nhét vào, thấy hắn ta không nuốt lại tìm một cái que thọc nó xuống.
Rất nhanh, xương cốt, kinh mạch bị đứt gãy trên khắp toàn thân Ngụy Vũ đã phát ra âm thanh sinh trưởng.
Tẩy tủy đan cũng phát huy tác dụng, đang tiến hành tẩy kinh phạt tủy, tinh luyện căn cơ cho Ngụy Vũ.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại cởi quần Ngụy Vũ ra.
Dưới mông chảy máu không ngừng, không biết là do bị thương hay là do bị Miêu Thiên Hòa nguyền rủa.
Cởi ra xem xét, Tần Hà không khỏi hít sâu một hơi.
Thuật nguyền rủa của Miêu Thiên Hòa thật sự lợi hại, một khối tĩnh mạch to như vậy, giống như là một cái tổ ong vò vẽ, sưng viêm không nói, còn bị đạp mạnh một cước làm vỡ nát.
Nếu không cắt hết tận gốc cùng phần thịt bị nát, bệnh này không thể khỏi được.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại lấy tú xuân đao từ không gian dưới nách ra.
Đã giúp, vậy thì phải giúp tới cùng.
Thanh Ngưu Đại Tiên, pháp lực vô biên.
Đến đóng vai một lang trung cắt trĩ cũng không thành vấn đề.