Qua ngày hôm sau, nắng chói chang.
Nghĩ đến việc ba ngày sau sẽ có tứ đại tiên gia đến ném thi thể, tâm trạng Tần Hà không tồi.
Hắn từng đốt thi thể nhiều vô số kể.
Nhưng tính đến giờ, số lượng yêu loại chân chính bị hắn đốt đi có thể đếm trên một bàn tay.
Đầu tiên là Liễu Thương, tiếp đó chính là Hắc Long Vương dưới đáy nước cùng với ba tên thủ hạ của nó.
Ban thưởng đều rất không tồi.
Càng quan trọng hơn là, yêu loại, có thể làm đồ nướng nha!
Con chuột tinh hôm qua mập như vậy, suýt chút nữa Tần Hà đã không nhịn được, hắn đi mua chút gia vị để sẵn.
Từ Trường Thọ đã từng nói qua, ở Kinh thành có tiệm tạp hóa Thái Hanh cùng quầy hàng Thập tam tuyến có bán hương liệu Nam Dương, chỉ là hơi đắt.
Mặc dù kỹ năng đồ nướng không cần dùng đến hương liệu thì vẫn có thể nướng thịt ăn ngon mỹ vị, nhưng thiếu đi hương liệu thì chung quy là vẫn thiếu một chút hương vị, kỹ năng cũng không thể từ không sinh có.
Ung dung nhàn nhã đi trên đường, Tần Hà ngân nga hát một điệu hát dân gian, đây nhìn một chút, kia ngó một chút.
Từ sau khi mùa xuân đến, số lượng lưu dân ăn mày trên đường rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Có một phần là vì trời đã mưa xuống nên trở lại quê hương, có một phần là vào mùa xuân các ngành các nghề cũng bắt đầu bận rộn, nên thu nạp thêm lưu dân làm việc, đây đều là thời thiết ban tặng.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn lại là vì phần lớn lưu dân đã không thể chống chọi được qua trời đông giá rét.
Xuân về hoa nở, cỏ mọc chim bay, vạn vật khôi phục.
Ngay cả tiếng rao của những người bán hàng rong cũng trở nên có sức lực hơn rất nhiều.
“Bán kẹo hồ lô!”
“Bán kẹo hồ lô đây, vừa ngon vừa rẻ đây!”
Ngã tư đường, một người bán hàng rong đang bán kẹo hồ lô, tay hắn ta nâng cao bó rơm, giống như là cây cột vậy, từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
Tần Hà trông thấy thì vội vàng chen đến, quan sát xâu kẹo hồ lô, hỏi: “Kẹo hồ lô bán như thế nào?”
“Ăn ngon giá rẻ, ba văn tiền một xâu, mười văn tiền ba xâu!” Người bán hàng rong vừa nhìn thấy là Tần Hà liền vui mừng nhướn mày, hỏi: “Khách quan lấy mấy xâu?”
Tần Hà nghe vậy, giá rẻ hơn trước một chút rồi, lúc mùa đông còn bán mười hai văn tiền hai xâu đấy, thế là nói: “Lấy ba xâu đi, ta nếm thử trước đã.”
Người bán hàng rong này không thành thật, lúc mùa đông còn lấy củ cải gọt tròn tẩm đường làm kẹo hồ lô bán.
Lừa đảo.
Trả mười văn tiền, lấy đến tay ba xâu hồ lô đường.
Cắn một miếng, nhai nhai, sắc mặt Tần Hà lập tức tối sầm lại: “Lão bản, bên trong xâu kẹo hồ lô này của ngươi cũng không phải là quả sơn tra a uy.”
Lần trước là củ cải, lần này thì hoàn toàn chẳng có mùi vị gì, khô khốc chẳng hề mọng nước, không biết là làm từ cái gì.
“Lời này của ngươi không đúng rồi.”
Người bán hàng rong lộ ra vẻ vặt nghiêm trang, nói: “Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô, chỉ cần xâu này của ta như cái hồ lô, nó liền gọi là kẹo hồ lô, ai nói nhất định trong kẹo hồ lô bắt buộc phải là quả mận bắc, trong món đầu sư tử có sư tử à?”
(Đầu sư tử: Tên một món ăn, món thịt viên)
Tần Hà sững sờ, chậm rãi lắc đầu: “Hình như không có.”
“Bên trong món Phật nhảy tường có Phật à?”
“Ừm... Không có.”
“Bên trong món gà ăn mày có ăn mày không?”
“Không có.”
“Bên trong thịt Đông Pha có Đông pha tiên sinh à?”
“Cũng không có.”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu bên trong kẹo hồ lô nhất định phải là quả sơn tra?” Người bán hàng rong đường hoàng nói.
Tần Hà ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại không biết phản bác như thế nào.
Bởi vì hắn ta nói rất có đạo lý nha.
“Còn mua thêm không?”
“Có.”
“Lấy bao nhiêu?”
“Hai mươi văn tiền.”
“Sáu xâu, đây!”
......
Ngay vào lúc Tần Hà đang đi dạo, cách đó hai con đường.
Một đám dân chúng đang vây quanh hai người, vây ba tầng trong ba tầng ngoài, người nào người nấy ánh mắt sáng rực, trông có vẻ rất hứng thú.
Trong đám người, một thanh niên có khuôn mặt anh khí, thân mặc áo giáp đang tay đấm chân đá một thanh niên mặc Phi Ngư phục, vừa đánh còn vừa mắng: “Thiêu thi đường đúng không?”
“Ngụy Vũ đúng không?”
“Phi Ngư Vệ đúng không?”
“Ở thành Lâm Thanh dám ném Phích lịch pháo vào bản gia đúng không?”
“Có bản lĩnh ngươi ném một quả Phích lịch pháo nữa đi!”
“Không phải là ngươi rất kiêu ngạo à?”
“Cho là ta tìm không được ngươi sao?”
“....”
Thanh niên mặc thiết giáp mỗi khi chửi một câu sẽ quyền đấm cước đá một cái.
Thanh niên mặc Phi Ngư phục bị hắn ta túm lấy giơ lên đánh, đã không còn chút phản kháng nào, mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng, trông cực kỳ chật vật.
Nếu như Tần Hà ở đây, chắc chắn có thể nhận ra.
Thanh niên mặc áo giáp kia, chính là Tào Ngạn từng có tiếp xúc với Tần Hà ở thành Lâm Thanh, lúc đó Tào Ngạn dẫn người muốn đuổi Tần Hà ra khỏi phòng thiêu thi, lại bị Tần Hà dùng một quả Phích lịch pháo dạy dỗ làm người.
Hai bên cách cánh cửa phòng thiêu thi, không có trực tiếp gặp mặt nhưng đã kết cừu oán.
Còn cái người đang bị đánh kia, hiển nhiên là Ngụy Vũ.
Tào Ngạn xuất thân từ Tào thị tướng môn, trận chiến trên đất Lỗ Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu lại lập công mới, thánh quyến chính vinh, Tào Ngạn thân là con em dòng chính Tào Thị tướng môn, đương nhiên là sẽ chẳng có chút e ngại nào với Phi Ngư Vệ.
Về phần Nguỵ Vũ, hoàn hoàn chính là đã chết lặng.
Sau khi hồi cung, hắn ta lập tức tìm đến Ngụy Nguyên Xuân, nhờ cữu cữu Ngụy Nguyên Xuân truyền lời cho Cúc lão thái y, định cắt búi trĩ đã giày vò hắn ta mấy tháng nay đi.
Cúc lão thái y có tay nghề cắt trĩ đệ nhất, trong thiên hạ khó có thể tìm được người thứ hai.
Kết quả hôm nay hắn ta đến hỏi Ngụy Nguyên Xuân, lại biết được không ngờ hai ngày trước Cúc lão thái y đã nghỉ mộc rồi, hiện đã quay lại trong cung.
Ngụy Nguyên Xuân còn một mực chắc chắn là đã chính miệng nói chuyện này với Ngụy Vũ.
Nguỵ Vũ hoàn toàn sững sờ, ngấy ngày nay hắn ta không hề đi ra khỏi cửa, mà Ngụy Nguyên Xuân cũng chẳng hề đến nhà hắn ta, càng không có việc đã nói chuyện Cúc lão thái y nghỉ mộc với hắn ta.
Khoảnh khắc đó, Ngụy Vũ thậm chí còn muốn tự tử luôn.
Cúc lão thái y một tháng chỉ xuất cung nghỉ mộc một lần, bỏ lỡ thì chỉ có thể chờ đến tháng sau.