“Làm sao ngươi biết ta là Thanh Ngưu Đại Tiên?” Tần Hà cảm thấy ngoài ý muốn, híp híp mắt, lúc này hắn đã biến thành một lão giả tóc bạc trắng, ngay cả dáng người cũng là lưng còng .
Lại không thể ngờ rằng, như vậy vẫn còn bị nhận ra, rất kỳ quái.
“Thực ra ta không nhận ra ngươi ngươi là ai, nhưng lửa vừa bùng lên, ngươi chính là người đầu tiên đuổi theo ta, nhất định là Thanh Ngưu Đại Tiên.”
Trên mặt chuột tinh lộ ra vẻ đắc ý, nó nói tiếp: “Đã từng nghe nói Thanh Ngưu Đại Tiên có biết che đậy thiên cơ, nếu không chủ động xuất hiện, ai cũng không tìm thấy được, hôm nay gặp mặt, quả đúng là như vậy.”
“Điều này khiến ngươi vui vẻ hay khiến ngươi thất vọng vậy?” Tần Hà đứng khoanh tay, hỏi.
“Ta vui vẻ hay thất vọng thì đâu có quan trọng gì, quan trọng là, ngươi có dám ứng chiến không?” Chuột tinh lắc đầu, nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
“Vừa phân cao thấp, cũng quyết sinh tử?”
“Không sai, vừa phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.” Chuột tinh nói với vẻ ngạo mạn.
“Vậy chúng ta là một chọi bốn hay là các ngươi lần lượt lên chiến?”
“Đều không phải, khi động thủ, Tứ đại Tiên gia chúng ta chỉ xuất động một tên, tùy ngươi lựa chọn, dù sao, chúng ta bắt nạt ngươi quá thì cũng không hay, truyền ra ngoài sẽ hỏng danh tiếng.” Chuột tinh trả lời.
“Chỉ một tên xuất động?” Tần Hà lắc đầu, nói: “Không đủ, không đủ, phương bắc các ngươi không phải có ngũ đại tiên gia à, sao chỉ có bốn nhà?”
“Gia tộc Hồ tiên khinh thường ra tay với ngươi, có Tứ đại Tiên gia chúng ta là đủ rồi, như vậy cũng đã đủ cho ngươi kiêu ngạo, có thể để cho Tứ đại Tiên gia chúng ta đồng thời xuất hiện, trong nhân tộc mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên, đủ để tên ngươi ghi danh vào sử sách rồi đấy.” Chuột tinh nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tần Hà.
“Nói như vậy, ta còn phải cảm thấy vinh hạnh à?” Tần Hà híp híp mắt, mỉm cười nói: “Không bằng như vậy đi, ba ngày sau, ngũ đại Tiên ra các người đồng thời ra tay, một ván xì tố năm cây, thời gian này ta đang bận, không rảnh chơi cùng các ngươi.”
Chuột tinh ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại, trên mặt nó lộ ra vẻ không thể tin nổi, nói: “Được được được, không hổ là Thanh Ngưu Đại Tiên, khẩu khí lớn đấy, hy vọng ba ngày sau, ngươi còn có thể khí phách được như vậy, cáo từ.”
Nói xong, chuột tinh định rời đi.
“Khoan đã.”
Ngay lúc này, Tần Hà quát khẽ một tiếng, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
“Sao vậy?” Chuột tinh dừng lại.
“Quên nói cho ngươi biết, con người của ta có thù không để qua đêm, bình thường kẻ nào đắc tội ta đều báo ngay tại chỗ.” Ánh mắt Tần Hà lạnh lùng, chậm rãi nói: “Cho nên ngươi không thể cứ rời đi như thế.”
“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt chuột tinh lập tức ngưng lại.
“Ta đây nói rõ ràng một chút, các ngươi ước chiến ta, quyết sinh tử hay quyết thắng thua đều được, nhưng các ngươi vô duyên vô cớ phá hủy miếu thờ của ta, đốt vật liệu xây miếu của ta, không thể cứ thế mà đi như vậy được.” Tần Hà chậm rãi lắc đầu.
Vừa nói dứt lời, hắn vung tay lên.
Lập tức có một cây đinh trấn thi sắc bén nhanh như sét đánh bắn về phía chuột tinh.
“Ngươi dám!”
Chuột tinh hoảng hốt, lông khắp toàn thân đều dựng đứng lên, theo bản năng nó muốn nhảy tránh đi.
Nhưng mà tốc độ của cây đinh trấn thi kia quánh nhanh.
Giống như là xuyên qua không gian, đợi đến khi nó vừa phản ứng lại thì đinh trấn thi đã đến trước mặt.
“Phốc!”
Sau một tiếng vang, cái đuôi chuột to như đuôi heo đã trực tiếp bị lưỡi sắc cắt đứt tận gốc, máu tươi bắn tung tóe.
“Aaaa!!!”
Chuột tinh hét lên thảm thiết, nhất thời đau đớn đến mức lăn lộn trên đất.
Đuôi chuột gắn liền với xương sống, đó là nơi có hệ thần kinh dày đặc nhất.
Bị cắt sống như vậy, còn đau đớn hơn cả đứt mười ngón tay liền tim.
“Cái đuôi của ta, cái đuôi của ta!!”
Chuột tinh kêu rên, vội vàng điều động yêu lực chặn lại cảm giác đau đớn mới coi như là đỡ hơn một chút, sau đó nó lật người lại, nhìn chằm chằm Tần Hà với vẻ mặt cực kỳ oán hận: “Thanh Ngưu Đại Tiên, ngươi dám ra tay với ta, ngươi chờ! Ngươi chờ đấy!”
Nói xong, nó liền hóa thành một bóng đen rời đi.
“Còn dám buông lời hung ác dọa dẫm?”
Tần Hà nghe vậy, lại lấy mười cây đinh trấn thi cỡ nhỏ từ trong không gian dưới nách ra, thuận tay vung lên.
Mười cây đinh trấn thi nhanh như tia chớp chui vào trong màn đêm.
Ngay sau đó.
“A!!”
Chuột tinh lại hét thảm thiết một tiếng.
“Thanh Ngưu Đại Tiên, ngươi sẽ phải hối hận!” Nó lại buông một lời hung ác dọa dẫm.
Tần Hà nghe vậy, còn nữa?
Vậy tiếp tục.
Không nói một câu, Tần Hà lại lấy ra mười cây đinh trấn thi cỡ nhỏ.
Sưu!
“A!”
Chuột tinh lại một lần nữa hét lên thảm thiết.
Nhưng lần này nó học được thông minh, đã ngậm miệng lại.
Tần Hà không còn nghe thấy nó nói gì nữa, lúc này mới buông tha cho nó.
Miệng thối!
Giữ lại mạng của ngươi cũng chỉ là để ngươi nhắn lời lại thôi, còn chưa nói ngươi béo ngươi đã thở gấp rồi? (*)
*(Câu nói chế nhạo người không tự nhận thức rõ năng lực của mình, không biết khiêm tốn.)
Dám nói vớ vẩn thì thưởng cho ngươi mười cây đinh trấn thi, dám nói vớ vẩn nữa thì lại thưởng thêm cho ngươi mười cây đinh trấn thi, không tin không biến ngươi thành con nhím.
Xử lý xong chuột tinh, Tần Hà quay người rời đi.
Cái gì mà ước chiến không ước chiến, Tần Hà chẳng thèm để trong lòng, đang yên đang lành toàn bộ ngũ đại gia tiên lại đồng thời phái người xuôi nam, trong đám này ngoài Liễu gia có tên Liễu Thương ở trong tay mình ra, thì những nhà khác cũng không có khúc mắc gì với mình cả.
Không thể nghi ngờ, đây là tác phẩm của Địch tộc.
A Kỳ Ca chết đã khiến bọn chúng xù lông.
Mùa xuân là mùa giao phối, vạn vật khôi phục sau khi trải qua nạn băng tuyết liên miên.
Dã tâm xuôi nam của Nhung tộc, cũng đã khôi phục lại.
Nhưng đối với Tần Hà mà nói, đây cũng không coi là chuyện.
Vẫn câu nói cũ, không đâm đến trước mặt, thì thích thế nào cứ làm thế đấy, nếu dám đâm đến trước mặt ta, vậy thì ngại quá.
Cái xẻng đen lớn của Thanh Ngưu Đại Tiên, đã sớm thèm khát đến khó chịu rồi.