Sau thuật Tự lành chính là mắt âm dương.
Mắt âm dương: Đây là thuật pháp đến từ Luân hồi, học tập thuật này, ngài có thể nhìn thấy rõ ràng hai giới âm dương.
Lại là một kỹ năng không tồi.
Người có ba hồn bảy phách, nhưng Tần Hà chỉ từng gặp âm linh tà ma, yêu ma quỷ quái, chưa từng thấy được hồn phách.
Cho dù là sử dụng một thuật nhãn khác – thuật Vọng khí, hắn cũng chưa từng thấy chúng.
Hiển nhiên, muốn thấy được hồn phách, nhất định phải có được thuật nhãn đặc thù.
Mắt âm dương, thuật pháp đến từ Luân hồi. Có nó, đã không thành vấn đề.
Quyết đoán học tập, mở ra mắt âm dương.
Ngay tức thì, thế giới trước mắt Tần Hà đã xảy ra biến hóa.
Tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều mất đi màu sắc, chỉ còn có trắng và đen, thậm chí ngay cả vật thể cũng trở nên hơi mờ ảo.
Bên trong tro cốt nóng hổi trên lò đốt xác, có linh thể nằm yên ở đó, dáng vẻ không có chút khác biệt nào với nguyên thi thể.
Đó là linh hồn người chết.
Tần Hà tò mò tiến lên phía trước, đưa tay chậm rãi xuyên qua linh thể.
Nhưng mà... Không có cảm giác gì.
Giống như là hư vô.
Lửa nóng không thể tổn thương nó một chút nào, pháp lực cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Giống như là nó không tồn tại trong mảnh không gian này vậy.
Nhưng rõ ràng nó thực sự tồn tại, ít nhất thì mắt âm dương có thể nhìn thấy sự hiện hữu của nó.
Đúng lúc này, một tiểu quỷ đầu đội mũ chóp nhọn, trên tay cuốn xích sắt đen thò đầu vào ngó nghiêng phòng thiêu thi.
Màu sắc của nó đậm hơn so với hồn thể một chút, nó trực tiếp đi xuyên tường vào, đối với nó, cột nhà vách tường là không có chút cản trở nào, nó đi đến bên cạnh lò đốt xác rồi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó văng xích sắt ra.
Một sợi xích sắt trong nháy mắt đã chia ra làm bốn, trói lại bốn linh hồn đang nằm thẳng trong lò thiêu thi, lại kéo một cái, bốn linh thể theo đó lập tức dựng thẳng lên, đứng trước mặt tiểu quỷ.
Tiểu quỷ làm việc rất chuyên chú, nhưng lại bị ánh mắt Tần Hà đánh thức, nó như có cảm ứng, ngẩng đầu, cùng Tần Hà mắt đối mắt. Thấy Tần Hà nhìn chằm chằm vào mình, nó hơi ngẩn người sau đó rụt cổ lại, vội vàng lôi kéo bốn linh thể chạy nhanh như một làn khói.
Dáng vẻ kia, cực kỳ giống dáng vẻ của con nai bị giật mình hoảng sợ.
Tần Hà thấy vậy, cười một tiếng.
“Gia, ngài cười gì vậy?”
Vương Thiết Trụ thấy ánh mắt Tần Hà nhìn chằm vào vào một vị trí trống rỗng, nó dụi dụi mắt nhưng vẫn không trông thấy có thứ gì, lại thấy trên mặt Tần Hà xuất hiện nụ cười nên cực kỳ tò mò.
“Vừa rồi có một tên quỷ sai tới.” Tần Hà trả lời theo đúng sự thật.
“Gia, ngài có thể trông thấy quỷ sai?” Vương Thiết Trụ giật mình ngạc nhiên.
“Có thể.” Tần Hà gật đầu.
“Quỷ sai kia trông như thế nào vậy?” Vương Thiết Trụ nổi lên hứng thú.
“Vóc dáng nhỏ bé, câu hồn.” Tần Hà trả lời, dừng một chút lại hỏi: “Hai cha kia của ngươi, đối với chuyện về linh hồn hiểu rõ được bao nhiêu?”
Lúc trước ở đất Lỗ, Tần Hà đã đập một tòa miếu Thành Hoàng, đánh một đám âm quan, nghe nói còn là tâm phúc của Ngưu thống lĩnh ở Địa Phủ, tên là Lăng Thiên Hằng thì phải.
Mặc dù buông lời hung ác dọa dẫm vang động trời, nhưng kết quả thì vẫn chưa thấy đâu, không biết là do đối phương không tìm thấy mình, hay đó hoàn toàn chỉ là khoác lác.
“Ta từng nghe qua đôi chút.” Vương Thiết Trụ trả lời, nói tiếp: “Linh hồn là một loại linh thể vô cùng yếu ớt, nghe nói vì để bảo vệ cho linh hồn không bị tổn thương, cũng là để giữ gìn trật tự luân hồi, Thiên thần thượng cổ lấy không gian pháp tắc, trao cho linh hồn năng lực xuyên qua không gian, cho nên nói thực ra, linh hồn cũng không ở trong cùng một giới với chúng ta, nếu không sử dụng bí thuật đặc thù của Âm tào Địa phủ, rất khó tổn thương được linh hồn, cũng rất khó phát hiện được sự tồn tại của chúng.”
“Vậy quá trình linh thể hóa thành quỷ thì như thế nào?” Tần Hà hỏi tiếp.
Oan hồn hóa thành lệ quỷ, rất nhanh liền có thể nắm giữ được lực sát thương cực kỳ mạnh, hơn nữa người tu luyện cũng rất dễ dàng khiến bọn chúng tổn thương, trong quá trình chuyển đổi này hiển nhiên là đã xảy ra biến hóa nào đó.”
“Sau khi chết, nếu linh hồn có oán khí sâu nặng sẽ thu nạp lấy âm khí, oán khí rót vào hồn hóa thành quỷ, khi linh hồn không còn tinh khiết thì sẽ bị cái không gian kia khu trục. Cho nên mặc dù quỷ rất lợi hại, nhưng lại có thể sát thương được nó, có một vài quỷ lợi hại đến trình độ nhất định sẽ có thể ngưng tụ ra thực thể, ví dụ như quỷ tốt âm phủ.” Vương Thiết Trụ giải thích.
“Ngươi biết không ít nha.” Tần Hà cười cười, những điều này hắn đã mơ hồ phát hiện ra, cũng thông qua kịch chiếu bóng thấy được một chút, nhưng thấy được cùng biết rõ nguyên nhân bên trong, lại là hai chuyện khác nhau.
“Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng tình huống thật sự là như thế nào, ta cũng không biết rõ ràng.” Tần Hà lắc đầu.
“Hay là khi nào mời cha nuôi cùng cha ruột ngươi lên làm khách đi?” Tần Hà sờ sờ cằm, hỏi, gia hỏa này từ khi lên bờ thì chưa quay về dưới nước lần nào.
Hiện tại nếu quay về, không nói những thứ khác, chỉ riêng cái thân người này, đã có thể coi là áo gấm về làng.
“Ta đi xúc tro cốt.” Vương Thiết Trụ theo bản năng né tránh.
Tần Hà lắc đầu, không trêu chọc nó nữa.
Lật tay một cái, lấy ra phần thưởng thứ ba, đại dương đan.
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện thông tin giới thiệu.
Đại dương đan: Đan này có thể phong bế lại một hơi dương khí của người chết, chuyên để người chết kéo dài mạng, có tác dụng trong thời hạn ba ngày.
Tần Hà xem xét, cũng là đồ tốt, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng tới.
Cất đan dược vào không gian dưới nách, Tần Hà lại quay người nằm lên đệm chăn của mình.
Rời đi mấy tháng, cuối cùng đã trở về.
Mấy tháng này, hắn băng qua rừng núi hoang vắng lạnh lẽo, đi qua nhà trọ cũ kỹ nơi sơn thôn đầy mùi ẩm mốc, cũng đi qua hành cung Lỗ Vương xa hoa đến cực điểm.
Nhưng nằm hết chỗ này đến chỗ kia, hắn phát hiện, mặc kệ ở ngoài tốt hay xấu, ở vàng ổ bạc cũng không bằng cái ổ này của mình.
Trải một lớp đệm chăn lên giường đất, người nằm lên trên đó.
Ài, chính là thoải mái.
Tần Hà không biết vì lý do gì, dù sao thì cảm thấy rất thoải mái, rất tự tại.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể đây chính là cái gọi là vòng thoải mái a.
Nằm bên cạnh trái tim Đại Lê, có gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ không thoát khỏi tầm mắt của mình, càng không thể thoát khỏi lời đồn đại truyền trong phố phường.
Ăn uống chi tiêu trên bến tàu đều có đủ, mỗi ngày còn có đủ chuyện đặc sắc xem không hết.
Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, nếu ai có mắt như mù đến trêu chọc mình thì lấy xẻng đập chết hắn ta, mỗi ngày còn có thi thể tự động tới cửa.
Có vào bộ là nằm tới, có vài bộ là đứng tới.
Cái gì gọi là khoảng thời gian thần tiên, cái này gọi là thời gian thần tiên.
Tần Hà không thể tưởng tượng ra, còn có nơi nào sống ung dung tự tại, thoải mái tự do, vui vẻ tự tại hơn nơi này.
Đương nhiên, thi thoảng vẫn sẽ có một số người xuất hiện không đúng lúc làm nhiễu loạn khúc nhạc dạo ngắn.
Không phải sao, vào một buổi tối mấy ngày sau, ngay vào lúc Tần Hà đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng người nào đó hô to: “Cháy rồi, cháy rồi!”
“Gia, miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân bên kia cháy rồi.” Trên xà nhà, Vương Thiết Trụ vừa nghe thấy động tĩnh đã leo lên nóc phòng kiểm tra, cúi đầu xuống hô một tiếng.
Tần Hà mở mắt ra, nhanh chóng lưu loát nhảy lên trên nóc nhà, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy công trường xây dựng miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân ở bên kia, đang dấy lên hỏa hoạn ngút trời.
Tần Hà trầm tư giây lát, thân hình lóe lên một cái, lập tức biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, Tần Hà đã đến công trường.
Chỉ thấy nơi vốn đặt vật liệu gỗ, đã dấy lên hỏa hoạn ngút trời, một đám nhân công trông coi vật liệu buổi tối đang hô to hô nhỏ dập lửa.
Một người trong đó có râu ria hoa râm, chính là Lai Phúc.
Nếu nói ai là người để tâm nhất tới việc xây lại miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân, thì trừ Lai Phúc ra không thể là ai khác.
Tần Hà mở thuật vọng khí ra, nhìn quanh bốn phía.
Rất nhanh ánh mắt hắn đã khóa chặt một đạo yêu khí, đang lấy tốc độ cực nhanh phóng về phía ngoại ô.
“Nghiệt chướng!”
Không chút do dự, Tần Hà lập tức đuổi theo, rất nhanh đã phong tỏa một cái bóng đen.
Tập trung nhìn kỹ, đó lại là một con chuột có hình thể to lớn, to chừng một con chó.
Hiển nhiên là một con chuột yêu.
Chuột yêu quay người nhìn chằm chằm vào Tần Hà, chẳng hề sợ hãi, mở miệng nói tiếng người: “Ba ngày sau tại võ đài trong binh doanh ở ngoại ô, Tứ đại Tiên gia khiêu chiến Thanh Ngưu Đại Tiên, các hạ có dám ứng chiến?”