Màn đêm buông xuống, cửa chiêu ngục.
Bách hộ phòng thủ trẻ tuổi Ngụy Nguyên Xuân một tay chống nạnh một tay cầm Tú xuân đao, buồn chán không biết làm gì đá đá hòn sỏi trên đất, yên lặng chờ đợi tiếng chiêng gõ vang kết thúc giờ làm.
Trước khi nhậm chức, hắn ta còn tưởng rằng canh cổng là công việc rất thoải mái, về sau mới phát hiện, cái này cmn không phải việc cho người làm một mình.
Đúng là canh gác cửa ra vào rất rảnh rỗi, nhưng lại chẳng thể nghỉ ngơi.
Phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, bởi vì không biết được khi nào sẽ có Thiên hộ, Chỉ huy sứ, thủ lĩnh đường khẩu hay là tiền bối ra vào, xem như hạ quan cùng hậu bối, ngươi phải lần lượt chào hỏi.
Người tới, chuyện tới mà ngươi không ở đó, sẽ bị coi là bỏ bê nhiệm vụ.
Đi nhà xí còn phải chọn thời gian, nước cũng không dám uống nhiều.
Phạm nhân được áp tới phải dò hỏi đăng ký, nhưng vấn đề là có một số việc có thể hỏi, có một số việc lại không thể hỏi.
Nghênh đón, đưa tiễn ngươi cũng phải nhìn mặt mà nói chuyện, ai nói chuyện gì, người ta biểu lộ vui vẻ hay không vui vẻ, làm tốt thì thêm điểm, nhưng làm không tốt sẽ đắc tội với người ta.
Thỉnh thoảng còn có cấp trên, người nhà phạm nhân nhờ ngươi tìm gặp ai đó, nhờ giúp đỡ chút việc, chuyển lời, đưa đồ,... Ngươi lại phải xem đó là ai, đưa cái gì, cái gì có thể đưa, cái gì không thể đưa.
Cho nên thứ mà thủ vệ phòng thủ không chỉ là cánh cổng, còn phòng thủ tâm nhãn.
Đến cuối ngày, đứng đến hai chân mỏi nhừ, nhìn đến hai mắt cay xè, nụ cười cũng trở nên cứng đờ.
Mấu chốt là, cương vị công việc này mỗi ngày đều đứng ở trước mặt các cấp trên, cảm giác giống như là đi trên dây thép vậy, rất chênh vênh, chỉ sợ nói sai một câu nào đó.
Tuy nói nếu làm tốt công việc này cũng có thể quen biết rộng, mở rộng nhân mạch.
Nhưng tinh thần mệt mỏi a!
Thật đúng là không bằng đi ra ngoài bắt phạm nhân.
Bắt được thì lập công, không bắt được thì cùng lắm là chịu mắng hai câu.
Nếu có thể gặp được công việc tịch thu gia sản, vậy thì sướng điên luôn.
Chỉ cần chấm nhẹ một chút là đã bằng nửa năm bổng lộc.
“Đương đương đương”
Đúng lúc này, tiếng chiêng vang lên.
Đã đến giờ hạ ban, Ngụy Nguyên Xuân triệu tập thủ hạ, bàn giao phòng phủ, chuẩn bị đi đến nhà Ngụy Vũ một chuyến.
Bởi vì vừa rồi Nguỵ Vũ đã bảo hắn ta buổi tối lại đến nhắc nhở mình một tiếng.
Mặc dù có hơi kỳ lạ, nhưng đi thì đi thôi, đều là người trong nhà, hắn ta vẫn thường xuyên đến cửa.
Nhưng lúc này lại có một đám Phi Ngư Vệ trẻ tuổi cùng thế hệ với hắn ta chạy tới, người cầm đầu cười “hắc hắc”, khoác vai Ngụy Nguyên Xuân hỏi: “Tiểu Xuân, hôm nay nhị ca ngươi có ở nhà không.”
“Không biết, cả ngày ta đều trực ban mà.” Ngụy Nguyên Xuân lắc đầu.
Nhị ca của hắn ta, chính là kẻ trước đây chẳng có danh tiếng gì trong thiêu thi đường, hiện tại lại nóng bỏng tay, Ngụy Nguyên Cát.
Chuyến đi đất Lỗ, để cho nhị ca Ngụy Nguyên Cát như cá vượt Long môn, thực lực tăng tới trình độ đỉnh phong.
Cùng với Thường Ôn đội truy bắt, được xưng là “Phi ngư song hùng”.
Ngay cả Hoàng Nhi Gia đều hạ chỉ khen thưởng.
Vinh quang cỡ này, phong quang cỡ này, tiền đồ vô lượng đến cỡ này, đè bẹp người bên ngoài.
Phải biết, trong thế hệ trẻ tuổi bọn họ, Ngụy Nguyên Cát cũng chỉ là xếp cuối hàng, luôn đi theo sau Ngụy Vũ làm việc vặt, không có mấy người coi trọng Ngụy Nguyên Cát.
Nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, nhị ca đã phát đạt.
Thế mà người muốn dựa vào hắn ta leo lên, cũng liền tới.
Những người trẻ tuổi cùng thế hệ này đã từng không chào đón hắn ta, bây giờ đều vội vàng tiến đến nịnh nọt, muốn Ngụy Nguyên Cát sau này giúp đỡ bọn họ.
“Đừng như vậy, nhị ca ngươi có ở nhà hay không ngươi còn không biết?” Người cầm đầu nói với vẻ không tin, nói xong thì đưa bàn tay đang nắm ra, bỏ thứ gì đó vào lòng bàn tay Ngụy Nguyên Xuân.
Ngụy Nguyên Cát cảm thấy trong lòng bàn tay mình có một cục gì đó cứng cứng, lật tay xem xét, đó là một thỏi vàng ròng vàng óng, ít nhất cũng nặng ba lượng. Ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên, lời nói cũng lập tức thay đổi: “Cái kia, hôm nay nhị ca ta chắc là ở nhà.”
“Vậy thì đúng rồi, đi đi đi, mang các huynh đệ đi gặp nhị ca ngươi, để cho mọi người chiêm ngưỡng sự uy phong của nhị ca ngươi một chút.” Người cầm đầu vội vàng nói.
“Được thôi, nhưng mà ta phải qua nhà Vũ ca một chuyến trước đã, Vũ ca đã bảo ta qua nhà một chuyến.” Ngụy Nguyên Cát gật đầu.
“Vũ ca?” Người cầm đầu sững sờ, hỏi: “Ngụy Vũ?”
Ngụy Nguyên Xuân gật đầu.
“Này, ngươi còn chạy đến nhà Ngụy Vũ làm cái gì, hắn ta đã không có tư cách sai bảo ngươi làm việc rồi.” Người cầm đầu lắc đầu không đồng tình.
“Đúng vậy, chuyến đi đất Lỗ có nhiều người như vậy, thực lực đều có tăng trưởng đi lên, chỉ có hắn ta là không nhúc nhích chút nào, thời thế thay đổi rồi.”
“Có nhị ca ngươi bảo kê ngươi, ngươi không cần lại đi cho hắn ta mặt mũi gì cả.”
“Hắn ta còn có mặt mũi gọi ngươi à.”
“Hắn ta là cái thá gì.”
“....”
Đám người ngươi một lời ta một câu, cao nâng, thấp giẫm, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Ngụy Nguyên Xuân nhíu mày, tuy những lời này khó nghe, nhưng đúng là như vậy.
Trước đây Ngụy Nguyên Cát ngươi là thiên kiêu chi tử, ngươi có việc, các huynh đệ, bao gồm cả nhị ca ta đều đi theo sau nghe sai bảo, không sao.
Nhưng bây giờ so ra đã không bằng, ngươi phải tự mình hiểu lấy chứ.
Có việc gì cần giúp đỡ, nếu huynh đệ có đủ năng lực sẽ giúp đỡ một chút.
Nhưng đã giúp đỡ hỏi việc rồi, cũng đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi còn bảo ta đi nhà ngươi thông báo một lần nữa?
Cái này không phải gọi là tạo việc à.
Ta rảnh rỗi ư?
Vốn là Ngụy Nguyên Xuân cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa bị đám người này đâm chọc một cái, trong lòng cũng cảm thấy không cam lòng.
Thế là liền giả bộ chối từ, rồi trực tiếp dẫn đám người kia về nhà, nghĩ thầm, buổi tối tiện thể nói với nhị ca một chút, điều mình đi, tránh khỏi công việc phòng thủ tốn tinh thần.
...
Lò hỏa táng thành đông, phòng thiêu thi số bảy.
Năm cái lò đốt xác xếp thành một hàng, lửa cháy bừng bừng.
Ngọn lửa màu xanh lam gần như sắp đạt đến điểm giới hạn hòa tan lò đốt xác.
Năm cái lò đốt xác làm cho cả căn phòng thiêu thi như là sắp bốc cháy.
Chính giữa, thi thể thi cương nằm trong ngọn lửa, từng chút từng chút hóa thành tro tàn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đối mặt với nhiệt độ cao tuyệt đối, thi cương biểu hiện cũng không mạnh hơn thi thể bình thường là bao.
“Gia, lửa này thật là nóng a.” Vương Thiết Trụ bị buộc đến gần như không có cách nào tới gần lò đốt xác.
“Lò đốt xác của chúng ta cần phải cải tiến, nếu không sẽ không chống đỡ nổi.” Tần Hà bình luận.
“Nam Minh Ly Hỏa tính mãnh, không cần bỏ thêm nhiều than đá, cũng không cần thông gió, như vậy kiếm chút gạch đất chịu nhiệt quây lại là được, lại làm thêm một cái ống khói nữa, bằng không cả phòng này cũng sẽ bị cháy.” Vương Thiết Trụ nói.
“Ngươi xem mà xử lý đi, làm một cái lò thử nghiệm trước đã.” Tần Hà gật gật đầu. Nguyên bản hắn định đốt thi thể ở thiêu thi đường luôn.
Nhưng kết quả phát hiện, thiêu thi đường sử dụng địa hỏa, cho nên kết cấu lò không phù hợp để sử dụng Nam Minh Ly Hỏa thiêu thi, cho nên đã đem thi cương cùng bốn bộ thi thể có phẩm chất tạm được mang về.
Nam Minh Ly Hỏa quả nhiên không làm cho người ta thất vọng, ngọn lửa nóng rực cháy bừng bừng, tốc độ đốt thi thể tăng thêm gấp mấy lần so với trước kia.
Mặc dù thời gian chờ đợi rất ngắn, nhưng lại khô nóng khó chịu.
Cuối cùng, thời gian một nén nhang sau, năm thi thể đã hỏa thiêu xong.
Phần thưởng coi như không tệ, cho dù ánh mắt Tần Hà đã càng ngày càng cao, cũng là cười không khép miệng lại được.
Một bản [ Thuật tự lành], một bản [ Mắt âm dương], hai viên Đại dương đan, một viên Kim sang hoàn.
Trong đó lấy thuật tay đứt mọc lại do thi cương đốt ra là cường hãn nhất.
Thuật tự lành: Bí thuật bất truyền đến từ thần Sinh mệnh Thâm Uyên, học tập thuật này, thân thể ngài bị thương sẽ thực hiện ‘tay gãy mọc lại’ trong thời gian ngắn, thân thể tàn phế khôi phục bình thường.
Chú thích: Tốc độ tay đứt mọc lại cùng khôi phục thân thể tàn phế phụ thuộc vào thực lực bản thân.
Phần thưởng vừa ra, Tần Hà lập tức tràn đầy cảm giác an toàn, thiên hạ này, cuối cùng cũng có thể yên tâm lớn gan đi xông pha.