Rời khỏi công trường, Tần Hà lại đi thiêu thi đường trong chiêu ngục.
Trên đường đi, hắn lắc mình biến hóa một cái, đã biến thành dáng vẻ của Nguỵ Vũ.
Thật ra đối với Tần Hà mà nói, thì biến thành ai cũng không quan trọng nữa, dù sao cũng không có ai bắt hắn được.
Cửa ra vào, Bách hộ trông giữ cửa đã thay người.
Thường Ôn nội kình đỉnh phong, đã có thực lực ngang bằng với Đồ Bách Thú, đương nhiên không thể lại làm thủ vệ.
“Vũ ca!”
Bách hộ trông coi là một người trẻ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, xem nét mặt hơi giống với Ngụy Nguyên Cát, hắn ta vừa trông thấy Tần Hà liền chạy tới.
Tần Hà dừng lại, không nói chuyện, bởi vì hắn không biết thân phận của người này, nhưng chắc hẳn là có quan hệ với Ngụy Nguyên Cát.
Quả nhiên, Bách hộ trẻ tuổi nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: “Vũ ca, trong cung đã đưa tin tới, ngày mai Cúc lão nghỉ mộc ở nhà, ngài trực tiếp tới cửa là được.”
“Trong cung?” Tần Hà không hiểu.
Nghĩ thầm, không phải là Ngụy Vũ chán ghét hồng trần, muốn tiến cung chứ?
Không đúng nha, hắn ta có thể xuất gia đến Đạo gia hoặc Phật môn được mà.
Tiến cung làm gì?
Đây chính là muốn cắt phụ tùng nha.
Ngại mình phóng tiểu xa quá?
Bách hộ trẻ tuổi thấy dáng vẻ ngơ ngác của “Ngụy Vũ”, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi: “Vũ ca, không phải là.... Ngài để cho ta đưa lời cho Cúc lão thái y trong cung, bảo tìm ông ta xem bệnh à, ta đã nhờ cậu ra đưa lời, Cúc lão thái y cũng đã đồng ý, vừa lúc ngày mai ông ấy xuất cung nghỉ mộc, có thời gian.”
Tần Hà ngẩn người, mơ hồ hiểu ra một chút.
Trước khi chết, Miêu Thiên Hòa đã hạ xuống một thuật nguyền rủa, nguyền rủa người ta mông thối nữa.
Lúc đó thứ kia đã bay về phía thành Tế Nam.
Ngụy Vũ đây là trúng chiêu nha.
Chuyện đã qua đi mấy tháng, Tần Hà đã sớm bỏ quên.
Thuật nguyền rủa của Miêu Thiên Hòa cũng khá lợi hại đấy.
Chuyện này rắc rối rồi.
“Cái kia... Tay nghề Cúc lão thái y kia như thế nào?” Tần Hà tò mò hỏi.
“Vũ ca, xem ngươi nói kìa, cả đời Cúc lão thái y dựa vào tay nghề cắt trĩ ăn cơm Cung gia, nếu lão nhân gia ông ấy là thứ hai thiên hạ, không có ai dám xưng thứ nhất.” Bách hộ trẻ tuổi nói.
“Vậy là tốt rồi.”
Tần Hà gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói thêm: “À này, buổi tối ngươi đến nhà ta, lại nói chuyện này lại cho ta biết một tiếng.”
“Nhưng mà... Bây giờ ta đã nói cho ngươi biết rồi mà.” Bách hộ trẻ tuổi trên đầu đầy dấu hỏi chấm.
“Chuyện này quá quan trọng, ta sợ mình quên mất, nhất định ngươi phải đi đấy, tuyệt đối đừng quên đấy.” Tần Hà căn dặn, đợi Bách hộ trẻ tuổi với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gật đầu, hắn mới đi đến chiêu ngục.
Chiêu ngục vẫn như vậy, mặt tối âm u của Vương triều thể hiện rõ ở nơi này không thể nghi ngờ.
Có vài người đáng chết, có vài người không đáng chết.
Ung dung nhàn nhã đi dạo một vòng, Tần Hà đi tới cửa thiêu thi đường.
Lúc này sắc trời còn sớm, thiêu thi đường còn chưa mở cửa, Tần Hà trực tiếp chui vào.
Bên trong đặt không ít thi thể.
Đại chiến đất Lỗ, thiêu thi đường có không ít người xuất chinh, ngay cả Đồ Bách Thú cũng xuất động, đoán chừng là nhân thủ không đủ nên mới còn tồn nhiều như vậy.
Chính giữa nhất còn có một cỗ quan tài cột xích sắt đặt đó, phía trên dán đủ loại bùa và ấn ngọc.
Tần Hà lập tức kích động lên, vội vàng đến gần quan sát, kết quả lại ngửi được mùi quen thuộc trên đó.
Cẩn thận ngửi lại, phát hiện là thi cương.
Điều này khiến Tần Hà khó hiểu, không phải thi cương đã đem đi đốt rồi à, tại sao lại phong vào trong quan tài rồi?
Khó trách qua mấy tháng rồi mà không thấy tin tức hỏa thiêu xong.
Như này thì đừng nói là mấy tháng, một ngàn năm cũng vô dụng thôi.
Đi vòng quanh quan tài quan sát kỹ càng một lượt, Tần Hà phát hiện, trên quan tài không chỉ có phù văn trấn thi, còn có cả phù văn trấn linh.
Điều này thể hiện rõ là thi cương bất tường.
Cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Có điều, chuyện này đối với Tần Hà mà nói, căn bản cũng không coi là chuyện.
Vung lên đại đao bên cạnh, chém đứt xích sắt, lại dùng xà beng cạy hai ba cái mở nắp quan tài ra.
Một luồng khí tức âm lãnh phả vào mặt, sau đó thi cương lập tức ngồi dậy, trên khuôn mặt mơ hồ, một đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Tần Hà.
Thi cương là do một loại thi trùng Tây Vực biến thành, có hơi tương tự với trùng yêu, nhưng lại không hoàn toàn là yêu, mà là một con đường khác biệt không thể giải thích rõ ràng được.
Cơ thể giống như một con giòi khổng lồ, ngoài con mắt, thì ngũ quan trên khuôn mặt cực kỳ mơ hồ, tay chỉ có hai ngón, dưới thân không phải chân, mà là một cái đuôi.
Lúc này toàn thân thi cương đang rụng từng mảnh đen xám, đó là do trước đây bị đốt gây ra, trên ngực có một vết thương dài chừng một cái thước, thi đan đã không cánh mà bay.”
Từ trong ánh mắt trống rỗng của thi cương, Tần Hà thấy được một thứ quen thuộc - Ảnh phân thân.
Chính là bái bóng mờ trốn từ đằng sau cửa sắt lớn bên cạnh thiêu thi đường kia, còn từng trốn vào cái bóng của Tần Hà, bị Tần Hà tiêu diệt một lần.
Cái bình sứ ở bên cạnh cửa sắt lớn chính là chỗ nó dung thân.
Trước đó nó chỉ du đãng loanh quanh nơi này, bây giờ đã tiến thêm một bước, đoạt thi.
Khó trách bị thiêu thi đường phong vào trong quan tài.
“Lại là ngươi!” Ảnh phân thân trông thấy Tần Hà, cực kỳ hoảng sợ.
“Ngươi biết là ta?” Tần Hà cảm thấy hơi khó hiểu, lần trước lúc diệt nó, mình cũng không dùng khuôn mặt Ngụy Vũ, hơn nữa thời gian mới chỉ trôi qua nửa năm, ảnh phân thân đã lại ngưng tụ ra.
Con gián đập mãi không hết!
“Cho dù ngươi có hóa thành tro lão phu cũng nhận ra ngươi.” ‘Thi cương’ nghiến răng nghiến lợi, vừa dứt lời, nó đã nhảy lên một cái, nhanh như chớp giơ tay chộp về phía Tần Hà.
Ngón tay thành trảo, tốc độ nhanh như sét đánh, không khí bị đánh xuyên đến phát ra tiếng rít.
Không ngờ, là thực lực phẩm cấp!
Mí mắt Tần Hà hơi giật giật, khá lắm, mấy tháng không quay lại thiêu thi đường.
Ở đây xảy ra chuyện lớn, không ngờ ảnh phân thân chiếm giữ thi cương lại có thể mạnh đến như vậy.
Phương pháp xử lý nó của thiêu thi đường là sai lầm, mặc dù bỏ vào quan tài, phong quan có thể trấn áp thi cương cùng ảnh phân thân trong nhất thời, nhưng cũng cho ảnh phân thân đủ thời gian chiếm đoạt thi cương.
Nếu như bọn chúng dung hợp thành một thể, đến lúc đó dù Thẩm Luyện có tự mình ra tay, cũng không trấn áp được nó.
Mà đến ngày chúng hoàn toàn dung hợp lại, phong quan cũng có thể bị nó phá nát một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Đây là uống rượu độc giải khát.
Tần Hà thấy vậy, Du long bộ lóe lên, lệch người đi nửa bước.
Tiếp đó hắn lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần thi cương, nhanh như sét đánh, vỗ một chưởng lên trên trán của nó.
Ngay lập tức, một đường vân màu vàng đã khắc lên trên đầu thi cương, tỏa sáng rực rỡ.
Đây là văn ấn đặc thù được dung hợp lại từ Ấn trấn linh cùng Trấn thi văn, vừa có thể trấn thi lại vừa có thể trấn linh.
Dưới ngàn năm pháp lực của Tần Hà gia trì, nó tựa như là thần ấn.
Có thể trấn áp hết thảy bất tường.
Thi cương lập tức không thể động đậy, hoảng hốt nói: “Ngươi... Lại là Lục địa thần tiên?”
Lục địa thần tiên chính là danh xưng của cường giả cao phẩm, là một khái niệm sơ lược.
“Lần này ngươi còn có di ngôn gì?” Tần Hà phủi tay, tiếp đó giơ tay hất nó một cái, liền hất đó lên lò đốt xác.
“Di ngôn?” Khuôn mặt thi cương lộ vẻ quật cường, nói: “Lapx phu chiếm giữ bảo thể tuyệt thế thi cương, ngươi tưởng đốt chết ta dễ như vậy, lão phu công nhận ngươi rất lợi hại, nhưng nếu ngươi nghĩ rằng địa hỏa có thể hỏa thiêu thi cương, đó là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, lão phu cứ như vậy tiêu tốn thời gian cùng với ngươi, xem ai mài được ai!”
“Mài?”
Tần Hà lắc đầu, lấy đá lửa trong túi ra, “phốc” một cái đã lóe lên một tia lửa màu xanh lam, mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy ta còn cần cùng ngươi tiêu tốn thời gian à?”
Trong chốc lát, nhiệt độ toàn bộ thiêu thi đường đã tăng lên một mảng lớn.
“Nam... Nam Minh Ly Hỏa!!”
Ngay sau đó, thi cương hoảng hốt hô to.