“Trả... Kẹo hồ lô cho ngươi.”
Cách ba con phố, nhóc mập mang vẻ mặt không thể tin nổi đưa trả một viên kẹo hồ lô cuối cùng cho Tần Hà.
Vừa rồi người này đưa cho nhóc một xâu mứt quả, nâng lên vị quan sai Phi Ngư Vệ bị hành hung kia liền rời đi.
Vốn nhóc còn tưởng rằng hắn đã không cần xâu kẹo hồ lô này nữa, nhưng chẳng thể ngờ rằng, cách ba con phố mà đối phương còn tìm đến.
Con mẹ nó.
“Ngươi chỉ để lại cho ta có một viên? Đường trên kẹo hồ lô đâu?” Tần Hà nhận lấy mứt quả, mặt hơi giật giật, xâu kẹo hồ lô được trả lại trên tay hắn lúc này chỉ còn một viên cuối cùng, hơn nữa đường bao phía trên còn bị liếm sạch.
“Ta đâu biết ngươi còn có thể trở về lấy chứ.” Nhóc mập nhìn Tần Hà từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét xen lẫn khinh bỉ, điều nhóc nói hoàn toàn là tình hình thực tế.
Hơn nữa nhóc không biết là, Tần Hà có thể tìm được nhóc mập ở cách ba đầu đường phố là đã hạ xuống thuật xác định mục tiêu lên người nhóc.
Nếu như biết, hiện tại ánh mắt kia không phải là vẻ khinh bỉ, mà chính là châm chọc.
Đường đường Thanh Ngưu Đại Tiên, lại dùng thuật xác định mục tiêu để tìm mứt quả.
Đây là keo kiệt bủn xỉn đến mức nào a!
Nếu biết trước thì nhóc đã ăn nhanh cho hết, cần gì phải liếm đường cả nửa ngày như vậy.
“Tốt xấu gì ngươi cũng nên để lại một nửa chứ.” Tần Hà tỏ vẻ ghét bỏ, phía trên viên trái cây gì không rõ kia đầy nước trơn bóng, đó đều là nước bọt.
“Cắt, cái kẹo hồ lô khoai lang này của ngươi, bản thiếu gia cũng chả thèm nhá.” Nhóc mập khinh bỉ liếc mắt một cái rồi mang vẻ mặt kiêu ngạo rời đi.
Loạn thế buông xuống, khắp nơi đều là quỷ gầy, rất hiếm thấy mấy tên mập mạp, nhóc có thể ăn đến một thân thịt, đương nhiên không phải con nhà bình thường, một xâu kẹo hồ lô đúng là không đến mức lấy làm của hiếm.
Nhưng mà Tần Hà lúc này cũng không hề nổi giận, mà ngược lại là ngây ngẩn cả người.
Bởi vì nhóc mập nói kẹo hồ lô này là kẹo hồ lô “khoai lang”.
Điều này làm cho trong đầu Tần Hà lóe lên tia sáng.
Khoai lang, cũng gọi là khoai lang, khoai lang.
Đây chính là một loại lương thực phụ cao sản, không kén chọn đất, tùy tiện chọn một mảnh đất hoang ngoài dã ngoại cũng có thể trồng được.
Có cái thứ này, ruộng nào có đất đều là ruộng tốt.
Ngoại trừ khoai lang, còn có bắp ngô cùng khoai tây, ba loại nông sản này có danh xưng là cao sản tam bảo.
Trước thời Đại Lê, đất đai Đông thổ mênh mông có thể chịu tải nhiều nhất là 8000 vạn nhân khẩu, nếu nhiều hơn thì nhất định sẽ sinh loạn.
Chỉ có một trận bạo loạn chết đi bảy, tám phần, nhân địa mâu thuẫn mới có thể hòa dịu, mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Đây cũng là bí mật trị loạn Luân hồi.
Nhưng ở trong cái thời không hậu thế kia, mặc dù những năm cuối Địch triều chiến loạn mấy năm liên tiếp, dân chúng lầm than, nhưng vẫn có bốn vạn vạn nhân khẩu.
Chênh lệch gấp năm lần.
Đây cũng là nhờ sự cống hiến của lương thực cao sản.
Không cần đến bất kỳ tiến bộ gì về khoa học kỹ thuật làm nông, chỉ là giống nông sản khác nhau.
Ở cái thời không này, lúa mì cùng lúa nước không chỉ có sản lượng thấp mà còn rất yếu ớt, hơi có chút hạn hán hay ngập úng thì sẽ không cho ngươi thu hoạch được một hạt nào.
“Đây thật sự là khoai lang?” Tần Hà nhìn viên kẹo hồ lô cuối cùng trên tay.
Nên miêu tả mùi vị thế nào đây, nhai hết lớp đường cực kỳ mỏng bên ngoài thì sẽ thấy nhạt như nước ốc, không đắng, không ngọt cũng chẳng chát, chẳng có mùi vị gì, hơn nữa cảm giác sợi xơ rất rõ ràng, không hề giống với khoai lang ở hậu thế.
“Chẳng lẽ nguyên nhân là do chưa được biến đổi giống?” Tần Hà nghi hoặc, cũng không biết đây rốt cuộc có phải là khoai lang hay không.
Suy nghĩ một lát, Tần Hà đi đến chợ bán thức ăn.
Nói tới nơi nào có bán thứ này, khả năng lớn nhất chính là chợ bán thức ăn.
Không lâu sau, Tần Hà đã đến chợ bán thức ăn.
Hoàng A Bà vẫn đang ngồi tỉ mỉ nhặt rau trong một góc chợ, động tác của bà cực kỳ chậm chạp, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn lộ ra sự hiền lành và tĩnh lặng của năm tháng.
Trên bồ cỏ trước mặt, giá đậu, cải trắng, rau hẹ được sắp xếp chỉnh tề, xanh tươi căng mọng nước.
Hoàng A Bà trông thấy Tần Hà, trên gương mặt hiền từ nở nụ cười: “Rất lâu không thấy tiểu quan nhân tới chợ bán thức ăn rồi.”
“Đi xa một chuyến vừa mới trở về.” Tần Hà cười, ngồi xổm xuống, hỏi: “Thời gian trước nghe nói thân thể lệnh lang không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đã khỏi rồi.” Khuôn mặt Hoàng A Bà càng thêm tươi sáng, nói: “Đều là nhờ Thanh Ngưu Đại Tiên hiển linh, nhi tử ta không chỉ thân thể khỏe mạnh lại, mùa thu năm ngoái còn qua thi Hương đấy.”
Nhắc đến nhi tử mình, Hoàng A Bà không khỏi nói nhiều thêm vài câu.
“Nha, đây chính là cử nhân a, xin chúc mừng.”
Tần Hà cười chắp tay một cái, nói tiếp: “Không bao lâu nữa chính là kỳ thi mùa xuân, lệnh lang tiến thêm một bước thì chính là tam bảng tiến sĩ rồi, nói không chừng chính là quan trạng nguyên đấy.”
“Cảm ơn lời tốt lành của quan nhân.” Hoàng A Bà cười híp cả mắt lại.
Tiếp đó Tần Hà lại cùng Hoàng A Bà tán gẫu vài câu việc nhà rồi mới lấy khoai lang ra, hỏi: “Hoàng A Bà, ngài xem thử ở đâu có bán thứ này?”
“Đây là khoai lang?” Con mắt đục ngầu của Hoàng A Bà nhìn xem một chút, nói: “Trại heo bên kia có trồng, hình như là trồng để cho heo ăn, trước đây chưa từng thấy thứ này.”
“Trại heo?” Đôi mắt Tần Hà hơi hơi sáng lên.
Con mẹ nó, thì ra ban đầu thứ này thật sự là dùng để cho heo ăn a.
Bán kẹo hồ lô vậy mà lại dùng thức ăn cho heo làm kẹo hồ lô, lương tâm xấu xa.
Phi, gian thương!
Có được tin tức, Tần Hà lại đi đến trại nuôi heo.
Trước đây Tần Hà cũng từng có nghe nói về trại nuôi heo ở ngoài thành, trùng hợp quá, đó lại là sản nghiệp của Trung Sơn Vương Phủ.
Loạn thế buông xuống, giá lương thực tăng cao, ăn cơm còn thành vấn đề, ăn thịt thì càng khó hơn, trong nhà dân chúng bình thường có thể nuôi được mấy con gà đã là không tệ, thì sao có thể dám nuôi heo chứ.
Chỉ có hào môn quyền quý vì muốn có thể ăn thịt đều đặn, mới xây dựng trại chăn nuôi súc vật, cũng tiêu hao bớt chút lương thực bị ẩm mốc, trên cơ bản là tự chăn nuôi tự mình sử dụng.
Không qua bao lâu Tần Hà đã đi ra khỏi hành, đến trại nuôi heo, quả nhiên phát hiện ra khoai lang chất như núi ở trong một túp lều khuất đằng sau trại heo.
Tất cả đều được thu hoạch từ trong đất, trên những củ khoai lang to bằng nắm tay trẻ con đều có mầm khô bọc bùn đất.
Một tên có dáng vẻ là quản sự đang nằm trên ghế bập bênh, còn ba năm tên hạ nhân thì đang bận cắt khoai lang bỏ vào thùng, chế biến thức ăn cho heo.
Tần Hà thấy cảnh này, bách biến thần y biến thành áo bào đỏ Phi Ngư phục, vác tú xuân đao lên vai rồi trực tiếp leo tường đi vào.
Quản sự tên là Khâu Tam Hải, là quản gia cấp Đinh của Trung Sơn Vương phủ, hơn nữa còn là loại cấp đinh thấp nhất không được ưa thích, bị ném ở cái trại nuôi heo này, cả ngày làm bạn với súc sinh cùng phân heo.
Khâu Tam Hải vừa trông thấy Tần Hà, người run lên một cái.
Áo bào đỏ Phi Ngư phục, đây là màu áo bào của Thiên hộ Phi Ngư Vệ, có kém nhất cũng là một tên Thần bộ.
Những người này, ai nấy đều là nhân vật hung ác một lời không hợp liền diệt môn.
Khâu Tam Hải cùng mấy tên hạ nhân không dám thất lễ, vội vàng chạy lên phía trước quỳ xuống nghênh đón: “Tiểu nhân Khâu Tam Hải bái... bái kiến thượng sai Phi Ngư.
Tuy rằng nơi này là sản nghiệp của Trung Sơn Vương phủ, nhưng Khâu Tam Hải cũng chỉ là một quản gia ngoài rìa của Vương phủ, không có năng lực cũng không có can đảm lơ là một vị Thiên hộ Phi Ngư Vệ.
Chẳng qua khiến hắn ta cảm thấy kỳ quái là, vị Thiên hộ này thế mà lại xuất hiện một thân một mình.
“Những khoai lang này đều là do các ngươi trồng?” Tần Hà đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
“Là... Là tiểu nhân dẫn bọn họ trồng.” Toàn thân Khâu Tam Hải khẽ run rẩy, cẩn thận dò hỏi: “Không biết Thượng sai đại giá, thế nhưng là có gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực.”
“Thành thật khai báo, ngươi bắt đầu trồng khoai lang từ khi nào, trồng để làm gì, lấy giống từ đâu?” Tần Hà ném ra một loạt câu hỏi.
Mặc dù khoai lang là lương thực cao sản, nhưng cũng phải trải qua một thời gian dài đằng đẵng mới bị con người phát hiện, được con người tiếp nhận.
Không thể ngờ rằng, ở đây đã trồng thành quy mô, quả thực khiến cho người ta ngoài ý muốn.
Khâu Tam Hải vừa nghe một loạt câu hỏi như là thẩm án của Tần Hà, bị dọa sợ đến sắp són tiểu ra quần, dưới sự sợ hãi, điều gì có thể nói không thể nói hắn ta cũng đều bàn giao toàn bộ rõ ràng.
Vẫn là vì một chữ, lợi.
Trại nuôi heo chăn nuôi heo, số lượng mỗi một con đều đều rõ ràng, số lượng lương thực ẩm mốc được đưa đến cũng được ghi chép, tuy nói là nuôi 180 con heo, nhưng thế nào thì heo cũng là gia súc có giá trị, bất kể là lớn nhỏ sống chết, đều phải nộp lên để kiểm tra và giết mổ.
Không gian mà Khâu Tam Hải có thể động tay động chân bỏ túi riêng không lớn, ít nhất thì cũng không thỏa mãn được cái miệng của hắn ta, bằng không cái trại nuôi heo này có thể đến lượt Khâu Tam Hải đến quản lý chứ.
Không có bối cảnh không có chỗ dựa, Khâu Tam Hải cũng không dám thả gan ra làm chuyện gì lớn.
Không thể mưu lợi từ trên thân heo, vậy thì cũng chỉ có thể moi từ trên lương thực chăn nuôi heo thôi.
Ở đây lại ứng với câu nói kia, thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi mà đi.
Khâu Tam Hải nghe ngóng nhiều nơi, cuối cùng tìm được một loại lương thực cho heo ăn có thể thay thế cho lương thực nấm mốc, chính là khoai lang.
Hắn ta sai người lấy giống từ phương nam về, bắt đầu trồng thử nghiệm trên quy mô nhỏ, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, gan cũng lớn hơn, lấy hết toàn bộ đất hoang xung quanh trại chăn nuôi ra trồng khoai lang.
Cái thứ khoai lang này không kén đất, cũng không cần phải xử lý chăm sóc gì nhiều, cũng chẳng cần bón phân, cứ trồng là có thể mọc, vấn đề chỉ là mọc nhiều hay mọc ít mà thôi.
Heo có thức ăn mới, như vậy chỗ lương thực ẩm mốc vận chuyển tới kia có thể mang đi bán lấy tiền.
Nhờ vào đó mưu lợi, những năm qua Khâu Tam Hải rốt cuộc được sống khá dễ chịu, trong tay cũng dư dả chút đỉnh, heo nuôi ra cũng không tồi, mỗi năm khảo hạch gia đinh đều được thượng đẳng.
Tần Hà đột nhiên xuất hiện, khiến hắn ta theo bản năng cho là, việc mình làm đã bị Trung Sơn Vương phủ biết, giờ chính là mượn tay Phi Ngư Vệ bắt người đi.
“Thượng quan tha mạng, thượng quan tha mạng, tiểu dân không dám nữa.” Khâu Tam Hải nói xong thì cuống quýt dập đầu, bồn chồn lo sợ.
“Tha mạng cái gì, bản sai chỉ đi ngang qua đây xem thử, cái thứ này rất tốt, trồng nhiều một chút.” Tần Hà nói, nói xong hắn lần lượt vỗ lên trán đám người Khâu Tam Hải mỗi người một cái, quay người liền đi.
Đám người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ôm đầu hoảng hốt sợ hãi.
Bởi vì lúc này trong đầu bọn họ đều xuất hiện rất nhiều tri thức kỳ lạ gọi là [Kỹ thuật gây giống cùng trồng trọt khoai lang!]
Đây là.... Thần tích!