Cùng lúc đó, trong kinh thành.
Một tin tức như mọc cánh đã nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành.
Nội dung cực kỳ nóng.
Con em dòng chính Tào thị tướng môn, cũng chính là cháu trai của Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu, đã hành hung đồ đệ của thủ tịch thiêu thi đường Phi Ngư Vệ Đồ Bách Thú ngay trên đường phố.
Một phe là Tào thị tướng môn nắm giữ quân quyền cửu biên, một phe là Phi Ngư Vệ miệng ngậm thiên hiến nắm giữ quyền lực tiền trảm hậu tấu.
Việc song phương giao phong, rơi vào trong mắt người có tâm, người hiểu chuyện, đó chính là chuyện có khả năng đã được sắp xếp.
Có người nói đây là Tào Văn Chiếu đang thăm dò Thẩm Luyện, có người nói là do Phi Ngư Vệ giấu giếm tình báo, gài bẫy Tào Văn Chiếu ở đất Lỗ, cho nên lúc này Tào Văn Chiếu thụ ý tử đệ gia tộc, làm cho Phi Ngư Vệ khó chịu, thậm chí còn có người nói, An Bình quận chúa tuyển chọn Phò mã gia, Tào Văn Chiếu cùng Thẩm Luyện đều có ý, nên bắt đầu âm thầm không vừa mắt nhau,....đủ loại lời đồn bay đầy trời.
Phi Ngư Vệ biết được Ngụy Vũ bị hành hung, khẩn cấp xuất động.
Nhưng mà khi đến nơi, ngoại trừ một vũng máu trên đất ra thì không thấy Ngụy Vũ.
Bắt một số người thẩm vấn, kết quả những người này chỉ biết là Ngụy Vũ đã bị một người mang đi, nhưng mà ai mang thì không thể nhớ ra được. Không chỉ là không thể nhớ được người kia trông như thế nào, thậm chí là nam hay nữ cũng chẳng nhớ được.
Chuyện quỷ dị như vậy đã dẫn phát Phi Ngư Vệ chấn động.
Ngay vào lúc Phi Ngư Vệ định lục soát tìm kiếm khắp toàn thành thì Ngụy Vũ lại xuất hiện.
Trên quần áo dính rất nhiều máu, nhưng sắc mặt lại hồng hào khác thường, long hành hổ bộ, không có dáng vẻ gì như là bị thương.
Thấy ai cũng không mở miệng, trực tiếp quay lại thiêu thi đường lấy thanh lang nha bổng của mình, lại đi kho vũ khí lấy một quả Phích lịch pháo, rồi đi về phía Tào phủ.
Đám người Phi Ngư Vệ đều kinh hãi.
Ngụy Vũ đây là muốn báo thù a.
Thế là cả đám lũ lượt đi theo, một số người sợ Nguỵ Vũ ăn thiệt thòi, có tâm lên khuyên giải, nhưng lại bị Nguỵ Vũ dùng ánh mắt muốn giết người trừng lui.
Trong đó có Ngụy Nguyên Xuân, ánh mắt kia của Ngụy Vũ, trừng đến hắn ta dựng hết lông tơ toàn thân.
Điều này khiến hắn ta khiếp sợ không thôi, Ngụy Vũ chỉ có hơn hai mươi năm nội kình, lúc nào mà một ánh mắt lại có uy thế đến vậy?
Nhưng mà Ngụy Nguyên Xuân vẫn cảm thấy không thích hợp, vội vàng đi thông báo cho Ngụy Nguyên Cát cùng Thường Ôn.
Gia hỏa Ngụy Vũ này, muốn làm lớn chuyện a.
Mang cả Phích lịch pháo đi, đây không phải là đánh không lại nên chuẩn bị cùng Tào Ngạn đồng quy vu tận chứ.
Ngụy Nguyên Cát cùng Thường Ôn vừa nhận được tin tức Ngụy Vũ bị hành hung, đang vội vàng trở về thì lại nhận được tin tức mới, liền lập tức chạy về phía Tào Phủ.
Các Thiên hộ đại nhân Phi Ngư Vệ không tiện đứng ra nên chỉ có thể để hai người họ ra mặt.
Dù sao, thế hệ hậu bối trẻ tuổi xảy ra tranh đấu, nếu đám già này nhảy ra thì cũng quá mất bức cách.
Rất nhanh, Thường Ôn cùng Ngụy Nguyên Cát đã đến Tào Phủ.
Vừa nhìn một cái, cảnh tượng thật náo nhiệt.
Một đám người ô ương ô ương vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài.
Ngụy Nguyên Cát theo bản năng muốn tiến lên khuyên giải.
Hắn ta đã từng nghe nói về Tào Ngạn này, bốn mươi năm nội kình, đã gần đạt tới nội kình đỉnh phong.
Công pháp tu luyện nội kình của y là tuyệt học của Tào thị tướng môn, kình khí công rất bá đạo, loại nội kình này bắt nguồn từ binh nghiệp nên cực kỳ hung ác bá đạo, trước mặt y lỡ có một bước vô ý thì ngay cả nội kình đỉnh phong cũng phải ăn thiệt thòi.
Tào thị tướng môn ra hai cao thủ ngoại kình, tuyệt đối không phải là hạng ăn chay.
Ngụy Vũ mới chừng hai mươi năm nội kình, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt lớn.
Nhưng lúc này, Thường Ôn lại đưa tay ngăn Ngụy Nguyên Cát lại, nói: “Từ từ, cung đã ra dây không quay đầu, chúng ta bày ra tình cảnh lớn như vậy đi tới trước cửa Tào Phủ, nếu là đầu voi đuôi chuột xám xịt rút lui, sau này Ngụy Vũ sẽ không thể ngẩng đầu làm người, Phi Ngư Vệ cũng mất hết mặt mũi.”
Ngụy Nguyên Cát nhìn đám người đông nghịt xung quanh, vẻ mặt khó coi, bởi vì Thường Ôn nói có đạo lý.
Khiêu chiến thua sẽ bị mất mặt, nhưng ít ra không mất đi cốt khí.
Nhưng nếu đã đến cửa mà còn e ngại rút lui, không biết bên ngoài sẽ nói thế nào đây.
Khí khái Phi Ngư Vệ cũng bị mất.
“Nếu thật sự đánh không lại, hai chúng ta nhúng tay là được, không để Ngụy Vũ thua quá khó nhìn.” Thường Ôn lại nói tiếp.
Ngụy Nguyên Cát chỉ có thể gật đầu, nghĩ thầm, Vũ ca ngươi đây là tình huống gì vậy?
Vừa chịu một trận đánh, lại chạy tới tặng đầu người?
Mặc dù Phích lịch pháo rất mạnh, nhưng dùng thứ này đánh, nói ra cũng mất mặt a.
Mấu chốt nhất là, kíp nổ của Phích lịch pháo rất dài, ném ra bên ngoài muốn nổ được một người hành động bình thường, không khác gì người ngốc nói mớ cả.
Trong lúc hai người nói chuyện, Ngụy Vũ đi tới cửa Tào Phủ, lạnh lùng quát một tiếng: “Tào Ngạn, đi ra ngoài đánh một trận!”
Hộ vệ Tào gia thấy một đám Phi Ngư Vệ tới cửa, lập tức đóng cửa lớn lại, nhanh chóng chạy đi báo cáo Tào Ngạn.
Trong Tào phủ, Tào Ngạn lúc này đang luyện công.
Vừa nghe hạ nhân tới báo, nói là bại tướng dưới tay Tần Hà tới cửa khiêu chiến, lập tức cười nhạo một tiếng, có xúc động muốn lập tức lao ra lại hành hung hắn ta một trận, cho hắn ta biết vì sao bông hoa đỏ như vậy, nhưng lại cảm thấy nếu mình vội vàng ra ngoài như vậy sẽ hạ giá trị bản thân.
Ngươi muốn chiến? Ta liền lập tức phụng bồi?
Cho ngươi đẹp mặt, không được!
Thế là Tào Ngạn dằn tính tình xuống, tiếp tục luyện công, chuẩn bị phơi Ngụy Vũ ở đó một hồi rồi nói tiếp.
Nhưng mà vào đúng lúc này.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, chấn thiên động địa, chỉ thấy từ phía cửa lớn, một đám mây đen phóng lên trời.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Tào Ngạn đã đen thành nghiên mực.
Âm thanh này, hắn ta không thể quen thuộc hơn được.
Phích lịch pháo!
Ở thành Lâm Thanh, hắn ta chính là bị một quả Phích Lịch Pháo nổ đầy bụi đất.
Vừa rồi lúc hắn ta hành hung Nguỵ Vũ, cũng mắng Ngụy Vũ là “Có gan ngươi lại ném Phích lịch pháo a.”
Kết quả ông nội ngươi, thực sự ném một quả Phích lịch pháo tới.
“Có gan đấy!”
Tào Ngạn tức giận đến đập một quyền đánh vỡ cái bàn trước mặt.