Mặc dù Phích lịch pháo không nổ đến người, nhưng đây là khiêu khích.
Đánh chính là đánh mặt Tào Ngạn, đánh đến nóng bừng bừng.
Tào Ngạn tức giận đến thở gấp, lập tức xách quân đao lên rồi xông ra ngoài.
Đến cửa ra vào xem xét, đại môn Tào gia chỉ còn lại hai ụ đá, toàn bộ đại môn đã bị nổ san bằng.
Ngụy Vũ vác lang nha bổng, một người đứng ngay trước cửa.
“Ngươi....”
Tào Ngạn theo bản năng định mắng chửi, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo kia của Ngụy Vũ đã sững người ra.
Gương mặt này, rất đẹp trai.
Khiến hắn ta phải ghen tị, nhưng đồng thời cũng làm cho hắn ta chấn kinh.
Bởi vì ngay mới vừa rồi, gương mặt này đã bị mình hành hung thành đầu heo, như thế nào vừa quay đầu lại, không chỉ khuôn mặt phục hồi như cũ, còn trở nên đẹp trai hơn?
Đây là gặp ma ban ngày à!
Thế là câu mắng chửi của hắn ta đã bẻ ngoặt thành: “Ngươi... Là Ngụy Vũ?”
Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là ca ca hay là đệ đệ song sinh của Ngụy Vũ?
Bằng không tại sao nhan sắc lại đột nhiên tăng cao như vậy, mấu chốt là, vừa rồi mình không chỉ đánh mặt Ngụy Vũ thành đầu heo, còn cắt đứt mấy đoạn kinh mạch.
Thương thế nặng như vậy, nhẹ thì nằm bẹp trên giường mấy tháng, nặng thì trực tiếp tàn phế.
Tuyệt đối không thể đứng lên nhanh như vậy được.
“Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vừa rồi ngươi vô cớ tập kích ta, là đạo lý gì?” Ngụy Vũ nghiến răng nghiến lợi, cho đến tận lúc này, hắn ta vẫn không tài nào hiểu được, vì sao Tào Ngạn lại đột nhiên động thủ với mình.
“Ngươi ở thành Lâm Thanh chiếm lò hỏa táng của ta, còn lấy Phích lịch pháo nổ ta, đừng có mà ở đây giả vờ vô tội.” Tào Ngạn quát lớn.
“Tốt tốt tốt, ngươi không chỉ tập kích ta, còn ngậm máu phun người.”Ngụy Vũ tức giận vô cùng, nổi giận nói: “Vậy thì so tài xem thật giả đi, Tào gia tặc tử, nhìn đánh!”
Tiếng nói vừa dứt, dưới chân Ngụy Vũ liền lóe lên bộ pháp chim sẻ, phóng tới Tào Ngạn.
“Thật can đảm!”
Tào Ngạn biến sắc, bởi vì hắn ta đột nhiên phát hiện.
Khí thế Ngụy Vũ đã thay đổi, trở nên rất mạnh.
Hơn nữa bước chân còn tạo thành ảnh, rõ ràng là một loại bộ pháp nào đó.
Người vừa động, so sánh với thời điểm ban nãy khi bị đánh, tưởng chừng như là hai người.
“Ăn ta một bổng!”
Ngụy Vũ gầm lên, cũng không ra hoa chiêu đặc biệt gì, chính là đánh một đòn cảnh cáo về phía Tào Ngạn.
Dựa vào sức mạnh, dựa vào tốc độ.
Trong cơ thể hắn ta, man ngưu kình chấn động ầm ầm.
Gấp tám lần sức mạnh cơ sở gia trì.
Cảm nhận đầu tiên của Tào Ngạn chính là tốc độ của Ngụy Vũ, chỉ trong nháy mắt người đã đến trước mặt, lang nha bổng đã đập nện xuống.
Đây là một kích giận dữ của Ngụy Vũ, thế đại lực trầm.
Tào Ngạn có năng lực tránh đi, nhưng vội vàng tránh đi thường sẽ đồng nghĩa với mở rộng sơ hở.
Rất dễ dàng bị chiêu tiếp theo sau của đối phương đánh bại.
Chọi cứng!
Tào Ngạn lập tức làm ra quyết định, ngang đao đón đỡ.
Một kích tức giận của Ngụy Vũ tương đối lợi hại, hơn nữa khí thế cũng rất mạnh.
Nhưng Tào Ngạn không cho rằng một kích này của Ngụy Vũ có thể làm gì được mình, nói không chừng là do Ngụy Vũ đã sử dụng một loại đan dược đốt huyết tăng trưởng nội kình nào đó, làm cho uy lực tăng gấp đôi bình thường.
Căn cứ vào biểu hiện trước đây của Ngụy Vũ, đừng nói là một kích, ba kích hắn ta cũng đỡ được.
Nhưng mà ngay sau đó, trái tim Tào Ngạn lạnh lẽo.
“Rầm!”
Lang nha bổng hung hăng đập nện xuống.
Tào ngạn chỉ cảm thấy giống như là Thái Sơn áp đỉnh, cả người lập tức trầm xuống.
Cổ tay cầm đao suýt chút nữa đã trật khớp, quân đao bị đập đến va vào bả vai hắn ta, “răng rắc” một tiếng, sau đó là một tiếng xương nứt cực kỳ thanh thúy vang lên.
Ngay sau đó, hai người đối chiến đều đồng thời kêu đau ra tiếng.
Tào Ngạn đánh giá thấp uy lực một kích này của Ngụy Vũ, Ngụy Vũ cũng vậy, không có dự đoán chính xác về lực lượng của mình, bạch bạch bạch lui về phía sau, suýt chút nữa lang nha bổng đã tuột khỏi tay.
Nhưng bất kể như thế nào.
Một kích này đã lập tức phân ra cao thấp.
Ngụy Vũ chỉ là bị đẩy lui, còn Tào Ngạn thì thảm rồi, hai chân trực tiếp bị lún xuống đất, sâu đến quá gối.
Đầu vai nứt xương, cổ tay đau nhức kịch liệt, còn nội kình trong cơ thể thì bị chấn đến đảo ngược, suýt chút nữa đã phun một búng máu ra ngoài.
“Òa!”
Một màn này cũng khiến toàn bộ đám người vây xem phải chấn kinh.
Một kích toàn lực của Ngụy Vũ, xem xét ba động nội kình chấn ra ngoài, rõ ràng là trình độ hơn bốn mươi năm nội kình.
Chênh lệch lớn đến mức phải lấy ngàn dặm để tính.
“Thực lực vũ ca mạnh hơn quá nhiều!” Ngụy Nguyên Xuân trợn to hai mắt, không thể tin nổi.
“Đây là.... Bằng trình độ với chúng ta.” Mặt Thường Ôn hơi giật giật.
Ngụy Nguyên Cát thì mang vẻ mặt rung động, “Không cách nội kình đỉnh phong bao nhiêu đâu.”
Không chỉ riêng bọn họ, ngay cả Tào Ngạn cũng giật mình sửng sốt, ngạc nhiên quát hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai, ngươi không phải Ngụy Vũ?”
Hắn ta không hiểu, cách thời gian trước sau chưa đến nửa canh giờ, tại sao một người lại có thay đổi lớn đến như vậy.
“Lưỡi khô, lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Ngụy Vũ cũng không biết dung mạo mình đã thay đổi, hét to một tiếng, lại phóng về phía Tào Ngạn: “Tào gia tặc tử, gần đây có ngươi thì không có ta, nhận lấy cái chết!”
Ngay sau đó, kịch chiến bộc phát.
Thực lực Ngụy Vũ tăng lên cực lớn, quơ múa lang nha bổng kín không kẽ hở, tinh túy của Đả cẩu bổng pháp hiển lộ rõ ràng.
Cộng thêm Man ngưu kình tăng lực lượng lên gấp tám lần, có thể nói là chiêu nào chiêu nấy thế đại lực trầm.
Nhưng mà Tào Ngạn cũng không phải kẻ ăn chay, nội kình Tào gia bá đạo hùng hồn như long ngâm biển gầm, phong mang cực kỳ bá đạo, quân đao chém đến mang theo thế không gì không thể phá.
Đây là công pháp tu luyện lĩnh ngộ được từ trên chiến trường, là điểm tựa và nội tình của Tào thị nhất tộc, giao đấu sa trường, đại khai đại hợp, khí thế kinh người.
Nhưng cho dù như thế, Tào Ngạn vẫn là có khổ khó nói.
Nhất lực hàng thập hội!
Chiêu nào chiêu nấy của Ngụy Vũ đều là thế đại lực trầm, hơn nữa càng đánh càng thành thạo, nội kình bá đạo của Tào Ngạn càng đỡ càng tốn sức.