“Rầm!”
Lang nha bổng ầm ầm đánh xuống.
Mặc dù quân đao của Tào Ngạn là chiến đao dày rộng, cũng không chịu được mà bị uốn thành một đường cong làm người ta khiếp sợ.
Lang nha bổng là vũ khí cùn, dưới sức mạnh cường đại gia trì, chiến lực cực kỳ cường bạo.
Nếu như quân đao của Tào Ngạn không phải là được làm từ huyền thiết thì đã sớm gãy mất rồi.
Còn Ngụy Vũ thì càng đánh lại càng hung mãnh, càng đánh càng hưng phấn, hắn ta cảm thấy Tào Ngạn đã không còn sức chống đỡ.
Ngụy Vũ cảm giác như là đang bay vậy.
Lang nha bổng dần dần hóa thành tàn ảnh, điên cuồng đập nện về phía Tào Ngạn.
[Đả cầu bổng pháp] trình độ đại thành, dù xem như xếp hạng riêng, cũng đủ để hùng bá một phương trong giang hồ, độc chiếm vị trí đầu, chỉ cần không chết, giang hồ ắt sẽ có truyền thuyết.
Tào Ngạn có thể nỗ lực chống đỡ công kích hung mãnh như vậy, cũng đã đủ để vui vẻ tự đắc.
Có điều cây kim so với cọng râu, rốt cuộc thì râu vẫn kém hơn một bậc.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tào Ngạn dưới trọng kích đã lộ ra yếu vị rõ ràng.
Ngụy Vũ thấy vậy, lập tức sử dụng ra thức thứ ba của Đả cẩu bổng pháp.
Phản Tróc Cẩu Đồn!
“Bành!@”
“Ngao ngao!”
Tào Ngạn trực tiếp bị đánh đến kêu ra tiếng chó, cả người cả người lẫn đao bay ngang nện vào phế tích chỗ đại môn bị sụp đổ, tung lên một đám bụi đất.
“Oa!!”
“Lợi hại!!”
Đám người vây xem lập tức phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục.
Lần này thì không xem như là chuyện đột ngột, bởi vì Tào Ngạn về sau dần dần rơi xuống hạ phong, người có mắt đều đã nhìn ra.
“Vũ ca lợi hại!”
“Phi ngư uy vũ!!”
“...”
Đám người Phi Ngư Vệ càng là lớn tiếng la lớn.
Trong tình huống ước chiến như vậy, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự lấy lại mặt mũi, nếu người khác giúp đỡ thì dù là thắng cũng rất khó coi.
Ngụy Vũ ra một bổng tróc mông này, xem như đã lấy lại được mặt mũi cho Phi Ngư Vệ.
Sau đó lại gán cái danh không giảng võ đức, đánh lén trên đường cho Tào thị tướng môn.
Hoàn mỹ!
Phi Ngư Vệ va chạm với Tào thị tướng môn, Phi Ngư Vệ thắng một nước nhỏ, cực kỳ có mặt mũi.
Về phần Ngụy Vũ thì quả thực giống như là nằm mơ.
Hạnh phúc tới theo một cách quá mộng ảo.
Chịu một trận đánh đập, đổi lấy một đống truyền pháp khiến người ta phải hô hấp dồn dập.
Giờ khắc này, thậm chí Ngụy Vũ còn cảm thấy, nếu trận đánh chỉ chịu đòn kia có thảm hơn gấp mười lần, hắn ta cũng có thể đón nhận.
Không có chuyện gì càng sung sướng hớn việc thực lực tăng vọt.
Ngụy Vũ không khỏi giơ tay lên, đón nhận những tiếng reo hò của đám người, giống như là đấu sĩ ngay giữa sàn đấu thú.
Tiểu thiên tài trước kia của thi thể đường, đã lại trở về vị trí trung tâm Phi Ngư Vệ.
Thiên tài vĩnh viễn là thiên tài, không cần nhiều ánh nắng, cũng chẳng cần nhiều mưa ban, chỉ cần một viên Tẩy tủy đan, đã có thể tăng thêm hai mươi năm đạo hạnh.
Tăng trưởng lớn như vậy, đã gần như là vượt qua tất cả mọi người.
Cảm xúc bị đè nén đã lâu nay đột nhiên được phát tiết, thậm chí làm cho Ngụy Vũ muốn khóc.
Nếu biết sẽ như vậy, sao lúc trước còn như thế chứ!
Thực lực mới là thật thơm!
Ngay vào lúc Ngụy Vũ đang hưởng thụ lấy thắng lợi, Tào Ngạn run run rẩy rẩy che mông vịn tường đứng lên, trên mặt vẫn là vẻ không dám tin, chỉ vào Ngụy Vũ nói: “Ngươi, vô sỉ... Ngươi không phải là Ngụy Vũ, các ngươi không phải là một người, các ngươi không phải là một người!”
Thực lực chênh lệch cực lớn, người cảm nhận rõ ràng nhất, chính là hắn ta.
Bất kể là khí tức hay dung mạo cũng có sự khác biệt rất nhiều, ngay cả khuôn mặt cũng không phải là một.
Tào Ngạn hắn không phục!
Phi Ngư Vệ không biết xấu hổ, tìm người gian lận!
“Nói năng bậy bạ, ngậm máu phun người! Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, trời đất chứng giám, còn lâu mới vô sỉ như ngươi!” Ngụy Vũ trực tiếp mắng lại, rồi nói tiếp: “Không phục chứ gì, tiếp tục tới đi!”
Tào Ngạn đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ vào Ngụy Vũ nói: “Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ quay lại báo thù!”
Tiếng nói vừa dứt, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một tấm phù văn màu bạc, “bụp” một tiếng dán lên trên đùi.
Tiếp đó chỉ thấy hắn ta lóe lên tia sáng bạc, “sưu” một cái, phóng nhanh như gió thuận theo đường phố.
Hiển nhiên là.... Chạy!
Chiến trường giết định, lúc công kích thì dũng cảm tiến tới là đúng, nhưng lúc rút lui, nếu cần thiết cũng có thể chạy.
Bằng không sau đó mà thất bại thì sẽ phải bỏ mạng.
Tào thị tướng môn có truyền thừa đồng thọ với triều Đại Lê, đương nhiên cũng không phải là binh chỉ có đầu mà không có óc.
Bàn về kỹ thuật chạy trốn của Tào thị tướng môn thì không khác là mấy so với nội tình của bọn họ, đều là bậc nhất.
Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu triền đấu cùng A Kỳ Ca, quân không thấy quân liền phát huy kỹ thuật truy kích cùng rút lui đến cực hạn.
Dưới thành Tế Nam, Giáo chủ Bạch Liên dùng ba chiêu đánh bại Tào Văn Chiếu, Tào Văn Chiếu lập tức dẫn binh từ thành Tế Nam rút lui về thành Lâm Thanh chỉ trong một ngày.
Tổ truyền!
Không có những năng lực này, Tào thị tướng môn sớm đã cát bụi trở về với đất.
Một tướng quân vừa có thể đánh lại vừa có thể chạy, mới thực sự là khó đối phó.
Đám người Phi Ngư Vệ thấy vậy thì miệng lập tức mở to ra thành hình chữ “O”.
“Tật hành phù!” Thường Ôn ngạc nhiên hô lên.
Loại phù này chỉ có thánh địa đạo môn mới có thể làm ra, cực kỳ khó lấy được, là thứ giúp chạy trốn bảo toàn tính mạng thượng thượng phẩm.
Ngụy Vũ thấy vậy thì tối sầm mặt lại, tốc độ như vậy, hắn ta có bất chấp tất cả thì cũng chẳng thể đuổi kịp.
Bộ pháp chim sẻ chỉ chuyên môn nhảy chuyển na di trong cự ly ngắn, không phù hợp để truy đuổi người với cự ly dài.
Bất đắc dĩ, Ngụy Vũ chỉ có thể trả lại câu dọa nạt vừa nãy mà Tào Ngạn nói với mình: “Tào gia tặc tử, sau này lão tử thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần!!”