“Đánh thì đánh, sợ ngươi à!”
Từ phía xa xa, tiếng nói quật cường của Tào Ngạn truyền về.
Ngụy Vũ nghe vậy, tức giận đến nghiến răng, vừa nghiêng đầu liền để mắt tới Tào phủ.
Mặc dù Tào phủ nói là phủ, nhưng trên thực tế người của Tào gia cơ bản không có sống ở đây, nó chỉ là một tòa nhà trống do Hoàng đế ban thưởng.
Căn cơ của Tào thị tướng môn là ở biên thành, tự tạo thành một thể hệ, kim cắm không vào, tát nước không thấm.
Muốn điều động đám người này, cũng chỉ có thể dùng tiền, dùng rất nhiều tiền.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho văn võ bá quan trong triều, thậm chí là ngay cả Hoàng đế đều không thích cả lớn cả nhỏ đám biên quân này.
Mỗi năm Liêu lương cùng biên lương gần như là móc rỗng quốc khố Đại Lê.
Dù vậy nhưng ngươi còn không thể không cho, bởi vì Địch Lỗ bên kia vừa đánh vừa dây dưa với tướng môn cửu biên, người người đều dùng danh lợi mua chuộc lòng người, ghi giá công khai.
Nếu ngươi không cho, nói không chừng trên đầu tường cửu biên liền đổi luôn cờ lớn, Đại Lê cũng xong đời.
Cho nên tướng môn cửu biên cũng rất thức thời, có việc vào Kinh, không có việc thì rời đi rất nhanh, nhất định không để gia thuộc ở lại Kinh thành.
Bằng không một ngày nào đó bị Hoàng đế giam lỏng trở thành con tin thì muốn khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
“Đập nó cho ta!”
Ngụy Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ về phía Tào Phủ, hai ngày trước Tào Văn Chiếu đã rời Kinh trở về biên quan, Tào phủ hiện giờ chính là một tòa nhà trống.
Trước khi đến Ngụy Vũ đã hỏi rõ ràng điều này.
“Đập!”
“Đập nó!”
“...”
Ngụy Vũ mang theo uy thế đại thắng, bá khí ầm ầm, đám người Phi Ngư Vệ đồng thời hưởng ứng.
Thế là đám người ồ ạt xông vào Tào phủ, từ đại môn đập đến cửa sau, lại từ cửa sau đập trở lại cửa trước.
Không tránh được việc đánh luôn cho quản gia cùng gia đinh ở lại trông coi Tào phủ một trận.
Ngay cả chó được nuôi trong phủ cũng bị tát cho hai cái.
Phi Ngư ra trận, không còn một ngọn cỏ.
Giờ khắc này, Ngụy Vũ rốt cuộc đã mở mày nở mặt!
.....
Cùng lúc đó, bến tàu ngoại thành.
Tần Hà xoa xoa cằm, mặt mũi đầy vẻ xoắn xuýt.
Chuyên môn đi đến trại nuôi heo một chuyến, phát hiện khoai lang, lại truyền [Kỹ thuật gây giống cùng trồng trọt khoai lang], đơn thuần là làm theo cảm xúc.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại cảm thấy, vấn đề căn bản của cái loạn thế này không phải là giống cây nông sản hay sản lượng gì gì đó, mà là vấn đề phân phối, có quá nhiều quyền quý bóc lột đến tận xương tủy, tham lam vô độ.
Một vương triều lớn như vậy đè nặng trên vai những trung nông không còn sót lại bao nhiêu này, sản lượng có cao hơn nữa thì cũng đâu có ích gì, cuối cùng vẫn phải phá sản.
Đa phần dân chúng bị phá sản sẽ phải trở thành tá điền hoặc biến thành lưu dân, hoặc là vào rừng làm cướp, căn bản không có đường sống nào khác, về cơ bản đều mất đi năng lực mặc cả.
Cạnh tranh đến chết, cho chút cơm ăn liền có thể làm gia súc, liền có thể làm nô lệ.
Nếu ngươi không làm thì sẽ có người khác làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Hà cảm thấy, chỉ trồng nhiều thêm chút hoa màu gia tăng sản lượng thì hoàn toàn chẳng thay đổi được cái gì.
Đời sau sản lượng lương thực cao cũng chỉ là tăng thêm nhiều nhân khẩu.
Muốn thay đổi, phải cho thuốc mạnh.
Toàn diện đa phương vị, toàn diện nở hoa, quấy cho long trời lở đất.
Thế đạo này đã hoàn toàn thối nát, dù biến thế nào cũng không bằng đổi.
Hôm nay dành ra chút thời gian, khi có năng lực thay đổi nhưng lại chẳng làm gì thì chung quy vẫn cảm giác như có nút thắt.
Đi một đoạn, nhìn thấy trong tiệm may có một thợ may, Tần Hà đi lên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ nhẹ lên đầu thợ may.
Truyền pháp, [Kỹ thuật chế tạo máy may đơn giản].
Lại đi một đoạn, trong thấy hai phụ tử nông phu đang bán tiểu mạch bên đường, công lên “bộp bộp” hai cái.
Truyền pháp, [Kỹ thuật trồng trọt tiểu mạch].
Xoay người, trông thấy một tên mã phu đang bán ngựa ở cách đó không xa, xông lên “bộp bộp” hai cái.
Truyền pháp, [Kỹ thuật thuần phục ngựa], [Kỹ thuật bồi dưỡng ngựa giống].
Trông thấy một người chăn nuôi heo đang bán heo con, xông lên “ba” một tiếng.
[Chăm sóc heo nái sau sinh].
Cứ như vậy Tần Hà một đường đi dọc bến tàu vừa đi vừa vỗ lên đầu người khác, trông thấy người cảm thấy phù hợp liền truyền.
Về phần có truyền đúng hay không, hữu dụng hay không.
Không biết, dù sao cứ truyền cho, hữu dụng thì dùng, không cần thì bỏ đó.
Có điều cảnh tượng này ở trong mắt người qua đường lại là một hình ảnh khác.
Một tên Phi Ngư Vệ phát điên, gặp người liền xông lên vỗ đầu người ta, dáng vẻ rất hung ác, đến mức làm cho người bán hàng rong hai bên bến tàu đều bị dọa sợ chạy trốn, sợ bị cái tên Phi Ngư Vệ này đánh lên đầu.
“Chạy mau đi.”
“Phi Ngư Vệ phát điên đập hồn phách người ta kìa.”
“Không chạy thì bị đập nát hồn đấy.”
Trong lúc nhất thời Tần Hà đập đến chỗ nào, chỗ đó liền gà bay chó chạy.
Tần Hà không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cũng không có ý định rời đi, dù sao thì đâu có mang mặt của mình đâu.
Trông thấy người phù hợp thì giơ tay lên đuổi theo đập.
Đập một đường, Tần Hà liền đi tới một cái xưởng đóng tàu.
Đây là xưởng đóng tàu trực thuộc nha môn Thủy quân Vận Hà, chuyên môn chế tạo thuyền chiến thủy quân, thuyền vận lương các loại.
Bên trong xưởng đóng tàu lúc này cực kỳ náo nhiệt, sau trận chiến đất Lỗ, đất Lỗ là chiến trường chính, mặt sông Vận Hà cũng từng nổ ra một cuộc chiến đấu kịch liệt, thuyền chiến nha môn thủy quân bị tổn thất nặng nề.
Cho nên hiện tại đang chế tạo bổ sung thuyền chiến, đám thuyền công đang hô hào vận sức kéo xương rồng, hơn mười tên thợ đóng tàu thì bận rộn chỉ huy.
Trong ngoài xưởng đóng tàu có vài chục tên binh sĩ mặc áo giáp đang phòng thủ.
Hai mắt Tần Hà sáng rực lên.
Vận Hà chính là một trong những sản nghiệp lớn nhất của triều Đại Lê, trong đó nghề đóng thuyền có rất nhiều nhân tài kiệt xuất.
[Kỹ thuật chế tạo cánh buồm tàu chiến], [Kỹ thuật chế tạo máy hơi nước], [Kỹ thuật rèn đúc], [Bản đồ hàng hải],... Những kỹ năng này, đã thèm khát khó nhịn.
Cái gì?
Bản đồ hàng hải, cánh buồm tàu chiến không thể sử dụng ở Vận Hà, chỉ có thể sử dụng trên biển, râu ông nọ cắm cằm bà kia?
Ngại quá, ngươi cảm thấy Tần Hà quan tâm à?
Hắn là người tinh tế tỉ mỉ như vậy sao?
Không sai biệt lắm là được rồi, truyền xong coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Không chút do dự, Tần Hà rút tú xuân đao ra, hô to một tiếng: “Phi Ngư Vệ phá án, tất cả mọi người quỳ xuống, vươn đầu ra!”
Quan binh phòng thủ thấy thế, con mẹ nó!
Một tên nhãi con Phi Ngư Vệ lạc đàn, lại dám xông vào xưởng đóng tàu nha môn thủy quân?
Những nha môn khác có thể sợ ngươi, nhưng nha môn thủy quân còn lâu mới sợ ngươi nhá!
Tổng đốc nha môn thủy quân chính là đương kim Cửu thiên tuế Ngụy Vương đấy, vừa mới có công trù liệu lương thực trợ giúp đất Lỗ, được Hoàng Nhi Gia ngự tứ áo mãng bào tứ trảo, ân sủng đang thịnh.
Ngươi là cái thá gì?
Nửa năm trước Phi Ngư Vệ các ngươi cũng chỉ là một con chó dưới quyền Cửu thiên tuế Ngụy Vương mà thôi.
Thủ lĩnh giáp sĩ là một tên thái giám mặt trắng không râu cao to uy vũ, hắn ta hét lớn một tiếng: “Kẻ nào lại dám xông vào trọng địa nha môn thủy quân, tới đây, bắt lấy cho ta!”
Hô gọi một tiếng, cả đám lập tức hô hào phóng tới Tần Hà.
Tần Hà thấy vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, cước đá nhà trẻ Bắc Hải.
Ba hạ năm gạt hai, không mất bao lâu đã hạ gục toàn bộ đám người này.
Một đám công tượng trong xưởng đóng tàu thấy người tới hung mãnh như vậy, bị dọa đến trốn đông trốn tây, nhưng đều bị Tần Hà túm hết từng người ra, vỗ đầu toàn bộ.
Một người cũng không lọt.
Thuật xác định mục tiêu, muốn chạy cũng không có cửa.
Làm xong việc, Tần Hà hài lòng phủi phủi quần áo, xách quần một cái, quay người rời đi.
Lúc đi ngang qua tên thái giám thủ lĩnh, đối phương nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu: “Tài nghệ không bằng người không lời để nói, nhưng tương lai còn dài, cái hạ có thể để lại tính danh?”
Tần Hà quay đầu liếc nhìn hắn ta, cười nói: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiêu thi đường, Ngụy Vũ.”