Thái giám thủ lĩnh lập tức nghiến răng ken két.
Thiêu thi đường đúng không?
Được!
Nếu ngươi là Thiên Hộ, Thần Bộ thì cũng coi như xong, Hoàng quyền đặc cách, tiền trảm hậu tấu.
Nhưng ngươi lại là thiêu thi đường, thiêu thi đường là ai?
Lão hắc đốt thi thể!
Chó bắt chuột xen vào việc của người khác.
Chạy vào đuổi theo người trong xưởng đóng tàu chỉ để vỗ đầu một trận, không làm gì khác.
Đây là sự nhục nhã trần trụi.
Việc này giống như là con sói đuôi to tiến vào Di hồng viện, cô nương người ta đều đã cởi quần áo ra, ngươi lại lắc đầu rời đi.
Ý gì đây?
Tốt xấu gì ngươi cũng phải chém hai người tỏ ý một chút chứ.
Chờ đó, dám xông vào địa bàn của Cửu thiên tuế Ngụy Vương, nhất định phải cho ngươi mặt mũi nở hoa.
....
Rời khỏi xưởng đóng tàu, Tần Hà lại đi tiệm rèn, tiệm giã thóc, nơi xay bột, bến tàu dỡ hàng,... Cuối cùng, Tần Hà lại đi vào nội thành, đi đến một cái nha môn thanh thủy nhất trong tất cả các nha môn thanh thủy trong triều Đại Lê – Thiên tinh giám.
Sau một hồi bận rộn, đến khi Tần Hà xong việc thì trời đã gần tối. Lúc này toàn bộ bến tàu cùng với một nửa Kinh thành đang lưu truyền một truyền thuyết “Ngụy Vũ Điên”.
Trên phố đồn rằng, Phi Ngư Vệ có một tên điên đập hồn, đi ra ngoài không làm gì khác, chỉ chuyên đập đỉnh đầu người ta.
Đến khi đêm xuống, lời đồn đại đã dần dần chuyển hóa thành khủng hoảng.
Bởi vì những người bị đập lên đỉnh đầu kia bắt đầu liên tục nói mê sảng hoặc là làm ra hành động kỳ quái.
Lư trưởng quỹ tiệm thợ may lẩm nhẩm muốn tìm thợ mộc để làm một bộ “máy may” gì đó, chẳng thèm làm việc.
Lý lão đầu bán mứt lê về nhà liền cầm lấy dao bổ củi đi chặt hết một nửa nhánh cây lê trong nhà, nói cái gì mà làm mũi tên.
Cửu cang đầu trên bến tàu thì phá hủy sáu chiếc xe ngựa lấy bánh xe, nói muốn tạo gia “ròng rọc” gì đó, Cang đầu Hành bang nhìn thấy sáu chiếc xe ngựa mới bị tháo dỡ không ra hình, tức giận trói Cửu cang đầu ngay tại chỗ.
Còn có Doanh Lão Lục Thiếu chưởng quỹ tiệm bột gạo, sau khi bị đập đầu thì vội vội vàng vàng xông về nhà, nói rằng muốn làm “tạp giao” cho cây lúa nhà mình.
Lời kia vừa thốt ra đã khiến cho lão mụ tử trong nhà thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, tiểu nương xấu hổ che mặt chạy, ngay cả lão chưởng quỹ bị bệnh liệt giường nhiều năm cũng phải trừng to mắt.
Đây là lời lẽ ô uế gì vậy?
Di hồng viện có nhiều hoa xanh đỏ hồng như vậy, ngươi muốn giao thì giao à?
Ngươi còn muốn tạp giao?
Cây lúa trong ruộng có thù oán gì với ngươi?
Xã hội suy đồi, không có đạo đức, nhân tính biến thái a!
Kết quả là, lão quản gia vội vàng dẫn một đám gia đinh vây thiếu chưởng quỹ trong nhà, đồng thời phân phó gia đinh cẩn thận trông coi vựa lúa trong nhà, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, thế là nhốt luôn cả heo nái, chó cái, gà mái trong nhà vào cùng một chỗ.
Đủ chuyện quỷ dị như vậy, vừa vặn ấn chứng truyền ngôn trên bến tàu.
Cái tên Phi Ngư Vệ điên kia, chuyên đập hồn phách người ta.
Chỉ cần để hắn ta đập một cái vào đầu, ba hồn sẽ mất đi một, người lập tức bị điên.
Những người bị dập đầu kia đều là bị hắn ta gieo họa.
Kết quả là qua ngày hôm sau, sau khi uống rượu khánh công đến say rượu một đêm, Ngụy Vũ đi lên đường phố, liền thấy được tình cảnh như vậy:
Đầu tiên là một người bán hàng rong nhìn thấy Ngụy Vũ, tiếp đó là nụ cười thương mại trên mặt hắn ta lập tức cứng đờ, cuối cùng hóa thành vẻ hoảng sợ cực độ, bỏ lại gánh hàng thét to một tiếng: “Tên điên Phi ngư đi ra ngoài rồi!”
Trong nháy mắt, đường phố vốn đang huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía bên này.
Tiếp đó mặt của bọn họ liền giống như người bán hàng rong kia, vẻ hoảng sợ tột độ nhanh chóng hiện đầy khuôn mặt.
“Ngụy Điên tới!”
“Chạy mau!”
“Chạy mau đi!”
“Cứu mạng a, Ngụy Điên đập hồn tới rồi!”
“.....”
Cả con đường lập tức hỗn loạn, đám người kêu cha gọi mẹ, ngã lăn lộn chạy trốn tránh xa Ngụy Vũ.
Trong lúc nhất thời các sạp hàng bên đường thi nhau bị đụng đổ xuống đất, hàng hóa bị giẫm nát dưới chân, các cửa hàng thì cấp tốc thi nhau đóng cửa lại, ngay cả xe cút kít chuyên vận chuyển xác ra ngoài thành cũng bị ném ở giữa đường.
Mặt đất hỗn loạn!
Ngụy Vũ giống như bị hóa đá nhìn xem hết thảy, mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu.
Theo bản năng hắn ta nhìn về phía đằng sau mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là đại ma đầu nào đó tới?
Nhưng đằng sau hắn lại trống không, nguyên cả con đường chỉ còn lại có một mình hắn ta.
Thế là mang theo vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, Ngụy Vũ lại đi sang một con đường khác.
Một cách tự nhiên, hỗn loạn lại truyền đến con phố kế tiếp, chẳng mấy chốc lại chỉ còn một mình hắn.
“Vương bát đản, tình huống gì vậy?”
Ngụy Vũ càng mơ hồ, mình đã trở nên đẹp trai hơn nha, như thế nào ai nấy đều giống như là trông thấy quỷ vậy?