Cùng lúc đó, lò hỏa táng thành đông.
“Ken két”
Tiếng cửa ma sát làm cho người ta cảm thấy ghê răng vang lên, Tần Hà đi ra khỏi phòng thiêu thi, duỗi chân vươn vai một cái.
Lập tức cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái.
Hôm qua truyền pháp một trận, đã rất lâu rồi hắn không có bận rộn làm việc như vậy.
Hết thảy hắn đã truyền cho hơn hai trăm người trong các ngành các nghề, những người đó chính là hạt giống thay đổi của Đông thổ.
Cũng không biết có thể phát triển thành dáng vẻ như thế nào đây, nghĩ đến còn có hơi kích động.
Hai trăm người bị truyền pháp đấy, đoán chừng là tất cả sẽ đi cúng bái Ngụy Vũ, một đêm thành Thánh cũng không chừng.
Đại ân công đức lớn như vậy, như thế nào cũng không phụ những thiệt thòi mà Ngụy Vũ phải gánh chịu.
“Bò...ò...”
Đúng lúc này, con bê từ dưới cây đại thụ chạy tới.
Tần Hà liếc mắt nhìn nó một cái, hỏi: “Ngươi không ở trong Ngưu hành, lại ở đây làm cái gì?”
“Gia, ta phát hiện một tình huống.” Con bê nói.
“Tình huống gì?” Tần Hà tò mò.
“Đêm qua có một con chuột tinh chạy đến chuồng bò trộm bò.”
“Trộm bò?” Tần Hà sững sờ, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bị ta húc chạy mất rồi.”
“Chạy tới chỗ nào?”
“Bãi tha ma.”
Tần Hà lập tức nhíu mày.
Cái này gọi là gì nhỉ, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, tự dưng lại chui tới cửa?
Cũng không đúng.
Mình căn bản là chưa từng đi tìm, không tính.
Có điều, bãi tha ma không phải là địa bàn của kẻ cạnh tranh bãi tha ma chi vương với hắn, con lang vương kia à.
Hôm trước chuột tinh còn tìm đến mình ước chiến, quay đầu lại chạy đến bãi tha ma, tình huống gì đây.
“Gia, chúng ta đi bãi tha ma một chuyến đi.”
Đôi mắt con bê lấp lánh ánh sao, từ rất lâu nó đã biết chuyện ở bãi tha ma có một con lang vương, trước đây thực lực của nó chẳng ra sao nên cũng chẳng dám tới đó, nhưng giờ đã khác xưa rồi, nó đang nổi lên hứng thú.
“Được rồi.”
Tần Hà gật gật đầu, quay đầu căn dặn Vương Thiết Trụ sửa lại cửa lớn một chút, sau đó dẫn con bê ra khỏi lò hỏa táng, chuẩn bị tiến về bãi tha ma.
“Tần Hà!”
Nhưng mà vừa mới ra khỏi cổng lò hỏa táng, một tiếng gọi từ nơi không xa đã truyền đến.
Là Từ Trường Thọ, tối hôm qua hắn ta lặn mất tăm, chẳng biết là đã chạy đi đâu.
Thực lực đám người lò hỏa táng thành đông đều tăng vọt, ngày ngày đều là đêm bình an, bốn tên quan sai trực ban cũng bắt đầu trở nên lười biếng, mỗi ngày sau khi phân chia thi thể xong là lại lặn mất.
Bình thường là hai tên trông giữ, hai tên chuồn đi.
Tối hôm qua là đến lượt Từ Trường Thọ cùng Cao Lâm Khôn lặn.
“Từ ca, trong sở không có chuyện gì, ngươi lại lộn về đây làm gì?” Đợi Từ Trường Thọ đi tới gần, Tần Hà thắc mắc hỏi, nhìn dò xét Từ Trường Thọ từ trên xuống dưới một lượt.
Chỉ thấy Từ Trường Thọ hai mắt đầy quầng thâm, nhưng thần thái lại sáng láng, vẻ mặt rất thỏa mãn, biểu lộ còn có chút dư vị chưa hết, hắn ta nhìn hai bên một cái, thấy không có ai, liền kéo Tần Hà sang một bên, xoa xoa tay “hắc hắc” cười cười:“Tần ca, ta muốn xin ngươi một thứ.”
“Ngươi nói đi, chỉ cần ta có.” Tần Hà lập tức đồng ý.
“Ừm, cái kia.... Trước đây khá lâu rồi không phải là ngươi từng làm sữa chua một lần sao, cái kia, ca còn muốn một chút.” Từ Trường Thọ nói, mặt mũi đỏ bừng.
“Ngươi muốn cái thứ kia làm gì?”
Tần Hà ngạc nhiên, lần trước Từ Trường Thọ uống hết một bát, sau đó phải đi Tiểu thúy lâu xả ba ngày mới xả hết nội hỏa đấy, khoan đã, ánh mắt Tần Hà sáng lên, giật mình nói: “Không phải là ngươi cùng đậu hũ Tây thi kia này nọ chứ?”
Đậu hũ Tây Thi Dương Xảo Nhi chính là một con cá trắm đen thảo phong thành người nha, tuy nói đã là thân người, nhưng dù sao đó cũng là ngư tinh trưởng thành, nếu thật sự làm chuyện, người bình thường sao có thể ăn tiêu.
Nguyên phối của Dương Xảo Nhi, Sở Lão Tam, chính là vì như vậy mới đánh rắm đấy.
“Hắc hắc, hắc hắc.” Từ Trường Thọ không trả lời, chỉ cười hắc hắc, trên mặt đầy vẻ dư vị vô cùng.
Đáp án đã sáng tỏ.
Tần Hà bó tay rồi, trước kia đã biết Dương Xảo Nhi đã thay đổi thái độ với việc Từ Trường Thọ miệt mài dày công, đặc biệt là sau lần Từ Trường Thọ đứng ra kia, người khác ăn tàu hũ ngọt thì chỉ cho một muôi đường, riêng Từ Trường Thọ thì hẳn hai muôi.
Nhưng không nghĩ tới, phát triển nhanh như vậy.
Bọn họ mới trở về từ đất Lỗ chưa được mấy ngày đâu.
Thật đúng là, củi khô bén lửa a.
Tần Hà không biết là, đất Lỗ đại loạn, Từ Trường Thọ dẫn đội xuất chinh, đối với người khác mà nói, đó là công việc cửu tử nhất sinh, khả năng cực lớn là không thể trở về được nữa.
Cộng thêm chiến trường đất Lỗ thường xuyên truyền về tin tức, nói là chiến sự không thuận lợi, tử thương thảm trọng.
Mà cái bến tàu Kinh thành này lại là nơi tin tức linh thông.
Mấy tháng này, Dương Xảo Nhi mặt ngoài là vẫn mài đậu bán đậu hũ như trước đây, nhưng thật ra đã mất hồn mất vía, tâm loạn như ma.
Những năm qua nàng đều nhìn thấy rõ sự quan tâm bảo vệ của Từ Trường Thọ đối với mình, bỏ xuống trong lòng, dù có là tảng đá cũng sẽ được ủ nóng lên. Huống hồ một nữ nhân một thân một mình trong cái loại thế này, chung quy vẫn là cần nam nhân để dựa vào.
Kết quả là cứ đè nén như vậy qua mấy tháng, đợi đến khi Từ Trường Thọ sống sót trở về, lại xuất hiện trước mặt nàng.
Tầng giấy dán cửa sổ mong manh kia cũng chẳng cần ai chọc phá, hai người vừa mắt đối mắt cũng đã đủ đốt cháy lớp giấy kia rồi.
Trước việc chia lìa sinh tử, thì thân phận gì, ánh mắt thế tục cái gì, toàn bộ đều là không quan trọng, con cóc ghẻ Từ Trường Thọ này, đi một chuyến đất Lỗ, thắng lợi trở về lại có được chuyện vui ngoài ý muốn, thật sự khiến người ta ghen tỵ.