Nói thực ra, trước đây Từ Trường Thọ đã từ vào nam ra bắc, dáng vẻ nào hắn ta cũng đã từng được gặp, ngựa gầy Dương Châu, thuyền nương Tây Hồ, bà di Đại Đồng, ni cô Thái Sơn, hoa xanh đỏ hồng, muôn hình muôn vẻ.
Nhưng mà so sánh với Dương Xảo Nhi, đó chính là câu, người so người ắt xấu hổ mà chết, hàng so hàng ắt có hàng kém muốn vứt đi!
Dương Xảo Nhi vẫn còn bộ dáng thùy mị thướt tha, giống như là một trái đào mật, bóp một cái đã chảy ra mật ngọt.
Thần ngư vẫy đuôi, thịt mềm như ngọc, mỗi lần đến cực hạn, Từ Trường Thọ đều cảm giác như mình đang cưỡi một con cá trắm đen bay lượn trên đám mây.
Tư vị trong đó, là dư vị vô cùng.
Nhưng mà sau một đêm chinh phạt, Dương Xảo Nhi chịu được, Từ Trường Thọ lại cảm thấy mình hơi có chút gánh không nổi.
Qua hai đêm, Dương Xảo Nhi càng mặn mà, Từ Trường Thọ thì không khác gì bị ép khô.
Qua đêm thứ ba, Từ Trường Thọ mang theo hai mắt gấu mèo, tìm Tần Hà hỗ trợ.
Thật sự là không chống nổi.
“Từ ca, nếu như ngươi không muốn tráng niên mất sớm, ngươi phải bớt bớt chút đi.” Tần Hà không còn gì để nói.
Dương Xảo Nhi thảo phong thành người, thiên phú nội mị.
Cái gọi là nội mị, chính là có dáng vẻ quyến rũ một cách tự nhiên, nàng cũng không muốn thể hiện ra là người không đứng hắn, hay là chủ động có ý định đi câu dẫn nam nhân, nhưng sự quyến rũ trên người tỏa ra lại không thể che giấu được, trêu chọc đến người ta.
Cộng thêm dáng vẻ của Dương Xảo Nhi vẫn còn trẻ trung duyên dáng yêu kiều, nói thẳng ra chính là khắc chồng.
Nếu như nam nhân cưới nương tử như vậy mà không biết tiết chế một chút, việc chết sớm gần như là điều tất nhiên.
“Ài, xem ngươi nói kìa, chết dưới hoa mẫu đơn có làm quỷ cũng phong lưu, ngươi không hiểu được đâu.” Từ Trường Thọ lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt say mê, sau đó lại nói tiếp: “Ngươi cứ nói đi, cái sữa chua kia còn có thể lại làm một chút không?”
“Ách... Cái này.”
Tần Hà theo bàn năng liếc nhìn con bê một cái.
Sữa chua có thì có thật, nhưng khá là tốn bò.
Một bát sữa chua một con bò đấy.
Mấu chốt nhất là, Ngưu Hành Miêu Vĩnh Đức từ sau lần con bò giống kia bị chết đến giờ, vẫn chưa bổ sung lại đâu.
Xung quanh đây cũng chỉ có một mình con bê mà thôi.
“Bò... ò...”
Con bê giật mình hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau hai bước, sau đó “sưu” một tiếng, phóng nhanh như gió.
Thoáng qua một cái đã không thấy bóng dáng nữa, bỏ luôn ý định đi bãi tha ma.
Phiên dịch: Gia, ta mắc tiểu, đi trước một bước.
Tần Hà: “....”
Từ Trường Thọ nhìn bóng lưng con bê rời đi, kỳ quái hỏi: “Tần Hà, tại sao bò của ngươi chạy rồi?”
“Đại khái là, động dục rồi.”
Tần Hà cười cười, sau đó nói: “Từ ca, cái sữa chua kia là đặc chế, phải thêm mấy vị thảo dược hiếm, hiện tại không có dược liệu.”
“Không làm được?” Từ Trường Thọ lập tức tràn đầy vẻ thất vọng.
Nhớ tới ba ngày đó, Từ Trường Thọ không hỏi hoài niệm một hồi, cái kia phải gọi là đại sát tứ phương không có địch thủ a, sau đó hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghi ngờ là do chén sữa chua kia của Tần Hà.
Chẳng thể ngờ rằng, hiện tại không còn.
“Không làm được.” Tần Hà lắc đầu.
Cái thứ kia quá mạnh, sẽ tổn thương thân thể, không nên dùng nhiều.
Mấu chốt là, tốn bò, mỏi tay, cũng không tử tế, chẳng ra sao cả/
Ban đầu là do không có thuật nhìn ban đêm, lại không có kinh nghiệm, nên mới đánh bậy đánh bạ làm một chén lớn.
Bây giờ nói thì dễ, nghe thì khó a.
Nhờm gớm.
“Ài, đáng tiếc.” Từ Trường Thọ lắc đầu, lại nói: “Ta đã nói thứ kia mạnh như vậy, ắt không phải là thứ đơn giản.”
Sau đó Từ Trường Thọ lại nói thêm vài câu rồi quay người rời đi.
Tần Hà gãi gãi đầu, nghĩ thầm, nhìn cái bộ dáng này của hắn ta, sớm muộn gì cũng sẽ chết trên bụng Dương Xảo Nhi.
Nhưng mà... Thanh Ngưu Đại Tiên, pháp lực vô biên nha.
Không có sữa chua, nhưng mà còn có thuật phòng the.
Vậy không coi là chuyện rồi.
Tìm cơ hội nào đó truyền cho hắn ta cái trình độ tiểu thành là đủ dùng rồi.