Dọa con bê chạy mất, lại tiễn đi Từ Trường Thọ.
Giờ chỉ còn mỗi Tần Hà, hắn một mình đi đến bãi tha ma.
Mấy tháng không tới, lũ chó trong bãi tha ma đã càng thêm hung mãnh, mỗi con chó đều to khỏe như con nghé con, răng nanh nhọn hoắt, ngay cả hổ cũng không hung ác như chúng nó.
Chó hoang vẫn nhiều như trước, hố trên mặt đất càng ngày càng bị đào sâu.
Rất nhiều hố sâu như cái động.
Gần như là Tần Hà vừa xuất hiện, đã bị lũ chó hoang để mắt tới.
Trước kia khi đàn chó hoang trông thấy người đi đến thì còn dò xét vài lần, sau đó mới hô hoán nhau nhào lên tấn công người.
Hiện tại thì đã thay đổi hoàn toàn, chúng vừa trông thấy người đã giống như trông thấy miếng thịt mang máu tươi, im hơi lặng tiếng lập tức xông đến, như là chỉ sợ kêu lên một tiếng sẽ bị con chó khác giành trước mất, cứ cắn một miếng rồi nói tiếp.
Lần này Tần Hà không có bất kỳ một chút do dự nào.
Vừa vung tay đã đánh ra mười đạo khí kình màu trắng.
Kình khí hóa thành hình dạng như đinh trấn thi, trong nháy mắt đã vọt xuyên qua năm, sáu con chó đằng trước, mà như vậy vẫn còn chưa hết, tiếp đó những khí kình này còn đâm xuyên cả những con chó lao sát theo đuôi những con đằng trước kia, cuối cùng mới găm vào cây cối hoặc là đất đá.
Ngay tức thì, những con chó kia gần như là không thể phát ra một âm thanh nào, đã nằm trên mặt đất, trợn trừng đôi mắt đỏ rực, toàn thân co giật.
Đây là đợt thứ nhất, sau đó là lượt thứ hai, đợt thứ ba.
So với lần đánh đập trước kia, Tần Hà lần này có thể nói là tràn đầy sát khí.
Lý do rất đơn giả, chó hoang ở nơi này đã đói đến phát điên rồi.
Thời tiết ấm lên xuân về hoa nở, thi thể lưu dân bị đông lạnh đói chết đã giảm bớt rất nhiều, những con chó này không có đủ đồ ăn, chẳng qua bao lâu nữa chúng sẽ xông ra khỏi bãi tha ma đi ra ngoài kiếm ăn, đến lúc đó chắc hẳn sẽ là một trận tai nạn.
Trên thực tế mỗi năm ở bãi tha ma đều xuất hiện tình huống nạn chó hoang như vậy.
Mỗi lần đều là nhờ quan phủ hoặc Phi Ngư Vệ bỏ ra một cái giá rất lớn để thanh trừ, mới có thể duy trì cân bằng một năm, rồi lại vòng đi vòng lại như cũ.
Mùa đông là mùa xuân của chó hoang, mùa xuân là mùa đông của chó hoang.
Không khác gì những lưu dân đông lạnh đói chết kia, đều là số mệnh.
Tần Hà vừa đi vừa thanh lý, chuyên chọn mấy con chó dẫn đầu có thể hình cao to, sức ăn lớn mà giết.
Đường hắn đi qua, chắc chắn không bỏ sót.
Bầy chó cũng thực sự như là Tần Hà dự đoán, đã đói đến phát điên rồi.
Có con chó đầu đàn ngã xuống, bầy chó lập tức liền đồng thời xông lên xử lý, tranh nhau cắn xé nuốt chửng, không hề có một tia chần chờ.
Trong lúc nhất thời, máu thịt văng tung tóe, huyết tinh đầy đất.
Chỉ cần một chút thời gian ngắn, thi thể con chó nào ngã xuống đất cũng bị đồng bọn xông lên cắn xé, biến thành xương tàn thịt vụn.
Không hề có một chỗ nào có thể nuốt xuống bụng là bị lãng phí.
Thế là cứ như vậy, một đường đi, một đường thanh lý, Tần Hà dần dần đi đến chỗ sâu trong bãi tha ma.
Đây là một mảnh núi rừng Tần Hà chưa từng đặt chân đến.
Tán cây rộng lớn che khuất bầu trời, xung quanh hoàn toàn yên ắng tĩnh mịch, không chỉ không có bầy chó, ngay cả lũ quạ đen luôn đi theo sau bầy chó giành ăn xương vỡ thịt vụn cũng không thấy bóng dáng.
Tia sáng lờ mờ, xương trắng rải khắp nơi.
Điều khiến cho Tần Hà phải kinh ngạc chính là, có một cỗ âm khí dày đặc ngưng tụ không tan, thậm chí là ngưng kết thành sương mù, phiêu tán ở giữa rừng.
Thứ này khiến Tần Hà thực sự có chút không hiểu.
Mặc dù chưa từng gặp mặt Yêu lang kia, nhưng nó là yêu, nếu như nơi đây yêu khí ngút trời thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hiện tại, ở nơi này chẳng hề có yêu khí, chỉ có âm khí, quả thực rất kỳ quái.
Trên trong âm khí nồng đậm, không thể sử dụng giác quan thứ sáu để dò xét vì khoảng cách bị thu hẹp lại còn rất ngắn, tầm mắt cũng bị che chắn, cho dù là dùng thuật nhìn ban đêm cũng bị nhận hạn chế.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà vác xẻng sắt lên vai, bước từng bước tiến vào sâu bên trong.
Vượt qua hai ngọn đồi, Tần Hà đi tới chỗ sâu nhất âm vụ.
Trước mắt xuất hiện một cảnh tượng khiến Tần Hà phải mở to hai mắt.
Chỉ thấy một dòng nước đục ngầu từ dưới đất phun lên, chảy một đoạn giữa sơn cốc, sau đó lại lần nữa chui xuống đất.
Bên trong dòng nước vàng đục đang cuộn chảy kia, có vô số khuôn mặt dữ tợn, rắn rết, dị thú chìm chìm nổi nổi, mà đây vẫn chưa phải là thứ nổi bật nhất.
Thứ nổi bật nhất chính là một cây cầu treo ngay chính giữa dòng nước, hai bên cầu có ngàn vạn đóa hoa đỏ như lửa phủ kín đại địa, màu sắc đỏ rực, kéo dài ra ánh đỏ chói mắt, giống như là ngọn lửa chiếu rọi, lại giống như trải thảm màu máu, phủ kín hai bên bờ cạnh cây cầu.
“Ánh hoàng hôn chiếu ba đường, bỉ ngạn mạn châu sa nở, hoa nở ba đường không thấy lá, lá về Vong Xuyên đã không hoa, bích lạc Hoàng Tuyền, Minh Phủ mở ra; Tần Hà, tuổi thọ của ngươi đã hết, còn không mau tiến nhập Địa Phủ, rửa sạch tội nghiệt cả đời!!”
Đúng lúc này, một tiếng quát âm lãnh không mang theo một tia dương khí nào truyền đến.