Tần Hà nhìn về phía xa, chỉ thấy phía bên kia sông Hoàng Tuyền, có một vị vương giả đội mũ quan tua rua mặc áo bào xanh đang ngồi thẳng trên cung điện màu đen, giống như thiên thần.
Vương giả mặc áo bào xanh ngồi đó, bên cạnh còn có một phán quan mặc áo bào trắng tay cầm sách vàng, đôi mắt hầm hầm, giọng nói mang theo một cỗ lực lượng cường đại chấn nhiếp tâm hồn người ta.
Khiến cho người nghe được, không nhịn được mà lập tức làm theo lời đó.
Rõ ràng cung điện màu đen rất xa, nhưng mà Tần Hà lại có thể xuyên thấu qua sương đen nồng đậm nhìn thấy rõ mồn một, giống như là đang ở ngay đó vậy.
Không gian đè nén làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác hoảng hốt trong nháy mắt.
“Tuổi thọ ta đã hết?” Tần Hà mang theo nghi hoặc đối mặt với Vương giả.
“Tần Hà, người Tấn tây, từ cố thổ liều mạng lưu lạc đến Lê Kinh, mấy năm gần đây lấy thủ đoạn không rõ đi trộm thọ, tội ác tày trời, nay hồn nhập địa phủ, từ Âm ty phán xét xử trí.” Phán quan mặc áo bào trắng nói, khuôn mặt ông ta chính trực, ánh mắt uy nghiêm.
“Ta không bệnh tật không gặp phải tai nạn, từ đầu đến chân đều tốt, ngươi dựa vào đâu mà nói là tuổi thọ của ta đã hết?” Tần Hà chất vấn.
“Danh sách sinh tử định sinh tử, sao lại có lỗi!”’ Phán quan áo bào trắng quát chói tai, lại nói tiếp: “Luân hồi do mệnh, sinh tử do trời định, thọ nguyên của ngươi đã hết, không tin ngươi quay đầu lại mà nhìn.”
Tần Hà chậm rãi xoay người, trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh dị.
Chỉ thấy cách vài ngọn đồi bên ngoài, có một thanh niên thân mặc áo gai vai vác xẻng sắt đang đứng đơ ở ranh giới âm vụ, không nhúc nhích.
Dáng vẻ kia, trang phục kia, vậy mà giống mình y như đúc.
Không đúng!
Đó chính là mình!
Nhục thân của mình!
Tần Hà chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy ngang qua đầu.
Khá lắm!
Đây là thủ đoạn gì, không ngờ có thể làm cho mình chia lìa hồn thể một cách bất tri bất giác như vậy.
Mấu chốt nhất là, chính mình hoàn toàn không hề phát giác ra được.
Lại cúi đầu nhìn về phía mình, trên dưới toàn thân không khác gì với nhục thân, nhưng... Trên mặt đất không để lại một dấu chân nào, cành khô, lá rụng, xương trắng bị mình giẫm dưới chân, cũng không có bất kỳ tổn hại.
Hắn lại ước lượng thử cái xẻng trên vai, nó đã không còn là kim loại, mà là một đám âm khí cực kỳ ngưng luyện.
“Đây là thủ đoạn gì vậy?” Tần Hà tò mò hỏi.
“Vong hồn dẫn vào Địa phủ chính là Thiên Đạo, cần gì phải dùng thủ đoạn? Mấy năm gần đây ngươi trộm thọ, còn muốn có tam tai lục bệnh táng thân hay sao?” Phán quan áo bào trắng lại lần nữa quát lên.
“Nếu ta không đi thì sao?” Tần Hà hơi nghiêng đầu, nhếch miệng cười hỏi.
“Thiên Đạo luân hồi, không ai có thể kháng cự.” Lúc này, Vương giả áo bào xanh mở miệng nói, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Tần Hà, mặc dù mấy năm nay ngươi trộm thọ, nhưng bước vào Hoàng tuyền, lại có hoa mạn châu sa tiếp dẫn, có ánh lửa chiếu sáng minh lộ vãng sinh, đây là vinh dự đặc biệt dành cho thánh hiền nhân gian, bản Vương cũng sẽ không làm khó ngươi, sau đi đến Địa phủ, ngươi có thể trực tiếp chuyển thế luân hồi, vãng sinh cực lạc.”
Vãng sinh cực lạc!
Giọng điệu của Vương giả áo bào xanh rất bình thản, nhưng mỗi câu mỗi từ lại như đâm sâu vào tâm hồn người, khiến người ta không tự giác mà buông xuống hết thảy mọi kháng cự trong lòng, không nhịn được muốn tuân theo lời nói của ông ta.
Đặc biệt là bốn chữ cuối cùng, cho dù là kẻ có ý chí kiên định nhất trong nhân thế cũng sẽ bị tan rã.
Vãng sinh cực lạc, đây là phúc khí mà bao nhiêu người đại đức cửu thế cũng không thể tu tới.
Vương giả áo bào xanh hứa hẹn, lại dễ như trở bàn tay.
“Diêm Quân điện hạ mở ra minh lộ, tự mình tiếp dẫn ngươi nhập Địa phủ, còn không mau lên đường?” Phán quan áo bào trắng lại nói.
“Cái kia.... Được rồi.”
Tần Hà gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía nhục thân của mình một cái, nhấc chân đi về phía bên bờ Hoàng tuyền.
Không thể không nói.
Phong cảnh hiện tại bên bờ Vong Xuyên, thực sự là rất đẹp.
Khi Tần Hà bước đến bên bờ, vô số bông hoa đỏ rực lan tràn tới, giống như là một tấm thảm đỏ.
Tần Hà nhận ra loài hoa này.
Hoa bỉ ngạn.
Đây là loài hoa duy nhất ở Minh giới, có lá không có hoa, hoa nở không thấy lá, hoa cùng lá vĩnh thế không được gặp nhau, giống như là chia cách âm dương vậy.
Nghe nói hoa này đản sinh vào thời điểm thiên địa hồng hoang, là loài hoa tự nguyện gia nhập vào địa ngục, mang theo bí mật to lớn về vãng sinh luân hồi.